Một lúc sau, cô lại sai anh:
“Anh, bảo bối trong bụng nói muốn ăn dâu tây.”
Anh theo phản xạ đứng dậy liền đi lấy cho cô. Đột nhiên nhận ra điểm khác thường, bước chân khựng lại, anh vội vàng quay về hỏi, vẻ mặt xúc động không thôi:
“Bảo bối, em… em vừa nói bảo bối nào?”
Cô cười tươi roi rói, nhí nhảnh nhảy lên người anh, tay ôm lấy cổ, chân quắp lên eo anh, hôn má anh một cái, giọng nói tinh nghịch vang lên bên tai chồng mình:
“Em nói bảo bối trong bụng muốn ăn dâu tây, anh nghe rõ chưa?”
“Em có thai rồi?”
Giọng anh kích động.
Cô gật gật đầu, cười đến híp mắt.
Anh ôm lấy cô xoay mấy vòng khiến cô cười khanh khách.
“Cảm ơn em, cảm ơn em, bảo bối của anh.”
Anh đặt cô xuống hôn chùn chụt lên môi lên má cô.
“Được bao lâu rồi?”
“Dạ gần hai tháng rồi đó.”
“Biết lúc nào, sao không gọi cho anh luôn?”
“Dạ mới chiều hôm qua. Em biết hôm nay anh về nên muốn chính miệng nói với anh mà.”
Bảo sao anh thấy cô là lạ, hoá ra là muốn lừa anh. Cô mèo nhỏ láu cá này!
Anh ngồi trên sô pha ôm cô trên đùi, tay khẽ vuốt ve chiếc bụng trắng nõn vẫn còn phẳng lì của cô.
Trong này có đứa nhỏ sau này sẽ gọi anh là ba, gọi cô là mẹ. Anh và cô sẽ có một mối liên kết thành hình thành dáng.
Anh ôm lấy cô, nhè nhẹ hôn lên trán.
“Em nghỉ làm đi, anh cũng mang hết công việc về nhà làm. Mấy việc xã giao anh cho Giang Sơn đi hết. Ai bảo có mình nó độc thân.”
“Không thích. Em muốn đi làm.”
“Nghe anh, được không? Anh thương em. Hơn nữa, em biên dịch như thế phải tiếp xúc với máy tính quá nhiều, không tốt cho em bé đâu.”
Nghe vậy, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Người đàn ông này vui tới nỗi chạy khắp nơi khoe khoang mình sắp làm bố, khiến bà mẹ một con Diệp Linh nhà bên cạnh chán ngấy cả đầu.
Ngày bảo bảo ra đời, anh đi qua đi lại trước cửa phòng sinh, nghe tiếng vợ la hét kêu đau mà lòng rối như tơ vò, ruột gan đều xót, đau hộ cho vợ luôn.
Cánh cửa vừa mở, anh lao vào phòng nắm lấy tay cô, mắt đều đã đỏ.
“Đau không em? Anh xin lỗi.”
Cô gái trên bàn sinh mồ hôi nhễ nhại, nhìn anh mỉm cười. Cô hỏi:
“Con đâu rồi? Em muốn nhìn.”
Chết dở.
Nãy anh vọt vào, bác sĩ vẫn bế con anh đứng như trời trồng ngoài cửa, ngạc nhiên không kịp phản ứng vì ba đứa nhỏ chạy ù vào xem mẹ đứa nhỏ mà không thèm xem nó.
Ông bà cùng các cụ đã xúm lại xem, anh còn chưa kịp biết mặt mũi chân tay nó thế nào.
Nó lớn lên mà biết ba nó thế này chắc sẽ buồn lắm.
Đứa bé đầu lòng của hai người là con trai, nghe mẹ chồng bảo gần như đều giống y như anh lúc còn bé, còn mắt thì giống cô hơn.
Anh để cho cô đặt tên cho con, cô liền chọn cái tên Diệp Ứng.
Chẳng biết tại sao, nhưng chữ Ứng này làm cô cảm thấy rất đặc biệt, rất có duyên, vừa nhìn đã thấy ưng mắt ưng tai, cảm giác rất hợp với đứa bé của hai người.