Đôi mắt to tròn lóng lánh ánh nước phản chiếu khuôn mặt anh, hàng mi cong cong khẽ chớp.
Gò má nóng rực đỏ lựng lên, làm hương thơm và hơi nóng dường như khuyếch tán mạnh mẽ hơn, chạm đến từng tế bào khứu giác và xúc giác của anh.
Trong một thoáng, anh đã có xúc động muốn ngậm sâu hơn một chút, muốn mút lấy để xem môi cô mềm như thế nào, muốn đưa lưỡi ra nếm thử tư vị đầu lưỡi nhỏ của cô.
Ý nghĩ chưa kịp thành hình, anh thấy cô lúng túng lùi xa.
Lần nữa, anh lại ôm eo cô. Chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại nằm gọn trong tay anh, đôi vuốt nhỏ chặn trước ngực anh.
Diệp Vũ nhếch khoé miệng, nhấp nhấp ly nước ngọt.
Rất ngọt.
Anh thấy có lẽ mình bị điên rồi.
Giang Sơn ngồi cạnh thấy được mọi biểu cảm của anh. Lại nói, toàn một cảnh vừa nãy, anh thấy rõ ràng Diệp Vũ và Thiện Vũ Linh đã hôn môi.
Nhìn tâm trạng như trên mây của Diệp Vũ bây giờ, Giang Sơn không khỏi thở phào. Cuối cùng cũng có người đả động được đến anh.
Cả tối hôm đó, trong đầu Diệp Vũ chỉ toàn là hình ảnh hai người môi chạm môi. Nhịp tim cứ tăng dần mà cũng không hay.
Đầu bên kia, Thiện Vũ Linh cũng không ngủ được.
Làm sao đây?
Sau này làm sao đối mặt với người ta? Dù là vô ý nhưng …
Hình như cô còn thấy tai anh rất đỏ.
Nghĩ đến hơi thở mạnh mẽ ấm nóng của anh, hai má lại lặng lẽ đỏ hồng lên. Cô đưa tay lên muốn làm dịu hơi nóng trên má mình.
Hình như gần đây, cô tiếp xúc với anh ngày càng nhiều.
…—————-…
Một tuần rưỡi trước khi kết thúc đợt huấn luyện, các sinh viên hầu như chỉ tập trung học tại giảng đường.
Mỗi trung đội là một lớp, đương nhiên là cô lại tiếp tục chung lớp với anh.
Nếu như là trước kia, vị trí ngồi quen thuộc sẽ luôn là Diệp Linh ngồi kẹp giữa cô và Diệp Vũ, rồi đến Giang Sơn.
Cô ngồi bàn ngoài cùng của dãy bên trong, Diệp Linh bên cạnh cô giữ chỗ cho hai người anh.
Nhưng hôm nay lại khác, Diệp Vũ đi đến bên cạnh cô, tay gõ hai tiếng lên bàn.
Cô ngẩng đầu, chớp mắt nhìn anh.
Thấy cô có vẻ không hiểu ý mình, anh quay sang đứa em gái: “Em dịch sang bên kia đi.”
Diệp Linh trố mắt, ý nói sao anh không vòng sang bên kia. Nhưng bị anh dùng mắt nạt lại, cô ấy đành nhấc mông sang một ghế.
Giang Sơn lẳng lặng biết ý vòng vào bên trong ngồi cạnh Diệp Linh.
Diệp Vũ di chuyển ánh mắt đến Thiện Vũ Linh, ý là sao còn không dịch vào nhường chỗ cho anh.
Cô lúc này mới chậm chạp đẩy sách vở sang bên cạnh Diệp Linh.
“Tôi lười đi vòng.” Anh ngồi thịch xuống bên cạnh cô buông một lời giải thích có như không có.
Suốt cả buổi, Thiện Vũ Linh cảm giác như bị ai nhìn theo, thấp tha thấp thỏm, bài giảng thì câu được câu chăng.
Buổi trưa xếp hàng đi ăn cơm.
Lần này Diệp Vũ là người chủ động gọi mọi người đi ăn bên ngoài, anh mời.
Thế là cả bốn lại tìm đến quán quen.
Sau khi gọi món, Diệp Vũ đưa trả menu và nhắc nhân viên: “Tất cả các món đều không được cho cà rốt.”
Diệp Linh mới ồ lên: “Em còn đang định nói mà anh đã cướp lời rồi.”
Diệp Vũ lấy đũa gõ lên đầu cô ấy một cái rồi liếc Thiện Vũ Linh đầy ý tứ:
“Phải nhớ hộ chính chủ, không là lại vào viện như lần trước.”
Thiện Vũ Linh chột dạ, tim đập thịch một cái. Đang yên lành sao anh cứ phải nhắc lại.
Nghĩ đến hôm đó anh hỏi “Cô là ai?”, cô sợ bệnh tim của mình sẽ sớm trở lại mất.