Liễu Hiên trầm tư, cô cũng không biết đến bao giờ thì cô mới có thể tiếp nhận tình cảm của Doãn Duyệt. Với cô thì Doãn Duyệt là một người đàn ông vô cùng hoàn mĩ, lại hết lòng thương yêu và nuông chiều cô, Doãn Duyệt là người đàn ông mơ ước của tất cả phụ nữ trên. Rất tiếc, trái tim của cô lại không ở chỗ của Doãn Duyệt, cô trót đã dành nó cho Doãn Lục Lang, và rồi cả đời này cô cũng không biết mình có thể quên được Doãn Lục Lang hay không. Nhiều lúc bản thân cô tự khuyên nhủ chính mình nên quên Doãn Lục Lang để tiếp nhận Doãn Duyệt, tưởng chừng như mọi chuyện dễ dàng nhưng không ngờ rằng nó lại khó đến như vậy.
Doãn Duyệt thở dài “em vẫn chưa thể quên được Doãn Lục Lang sao?”
– Xin anh hãy cho em thêm chút thời gian, có được không Duyệt?
‘Vậy em thử nói xem, có được hay không?’
– Em xin lỗi anh, Duyệt! Lúc đầu, khi đến với Lục Lang…em không nghĩ là em sẽ rời xa anh ấy!
‘Anh hiểu rồi, cho em một năm để quên đi cậu ta’.
– Cảm ơn anh!
Doãn Duyệt bước xuống giường, anh khoác vội chiếc áo ngủ lên người và đi đến bên cạnh cửa sổ, anh ngước nhìn lên bầu trời. Đêm nay, bầu trời không ánh trăng, sao trời lấp lánh rọi xuống vườn cây. Từ trên lầu cao nhìn xuống, bên dưới là những cây nhất chi mai đang mùa trổ hoa, hoa trên cành nở trắng xoá như những cụm mây. Nhất chi mai nở rộ, báo hiệu cho mùa xuân đến…”haiz…lại một năm nữa sắp trôi qua!”
Doãn Duyệt chưa bao giờ lại thấy cuộc sống này lại ngắn ngủi đến như vậy.
Liễu Hiên nhìn bóng dáng cô quạnh của Doãn Duyệt mà không khỏi đau lòng “chắc hẳn anh ấy đang rất buồn!”
………………….
Thủ Đô!
Vừa rời khỏi ga tàu cao tốc, Liễu Hiên men theo hè phố, cô cứ rong ruổi qua các nẻo đường. Cảnh vật buổi ban trưa, giữa chốn Thủ Đô phồn hoa mà sao lại bi thương đến đau lòng người, trên phố người người cứ tấp nập qua qua lại lại, nhưng cô lại thấy mình quá đơn độc.
Chân vô thức cô cứ bước đi mãi rồi đi mãi trên con đường quen thuộc, rất lâu sau cô dừng chân trước cổng của một tập đoàn lớn, bảo vệ đứng rất đông, cô ngước lên nhìn thì thấy hai chữ “Doãn Thị” hiện ra trước mắt.
Mình lại đến đây rồi sao?
Bảo vệ lịch sự bước đến chào hỏi ‘Cô tìm ai?’
– Tôi muốn gặp Doãn Lục Lang!
Đám bảo vệ cũng không lạ mặt với Liễu Hiên lắm, rất nhiều người trong số họ đã thấy Liễu Hiên đến tìm Doãn Lục Lang khá nhiều lần.
Bảo vệ nhìn nhau, một người trong số họ khẽ lên tiếng “đã mấy hôm rồi chúng tôi không thấy sếp tổng đến, có lẽ đã đi công tác xa”.
Liễu Hiên khẽ “cảm ơn!”
Cô quay bước rời đi…
Thư ký riêng của Doãn Lục Lang vừa xuống xe thì thấy có bóng dáng thân quen nên bước đến chào…”Liễu tiểu thư”
Chào anh!
‘Cô đến tìm sếp tổng à?’
Liễu Hiên gật đầu!
‘Sếp tổng đi công tác xa vẫn chưa về’
– Anh biết khi nào anh ấy sẽ trở về không?
‘Rất tiếc, tôi không nắm rõ được hành trình của sếp ấy’
Cảm ơn!
Liễu Hiên có chút thất vọng, cô cảm thấy mình không còn biết nhiều hơn về cuộc sống của Lục Lang nữa. Có lẽ giữa cô và Lục Lang sẽ trở thành người xa lạ trong thời gian sớm nhất. Nghĩ đến đây thì lòng cô chua xót não nề “Lục Lang, giữa em và anh sẽ mất nhau mãi mãi phải không anh?”
Đôi chân cô lúc này nặng như chùy.