“Cậu gì mà cậu, bảo bác sĩ nữ nào giỏi nhất của bệnh viện đến khám cho Tiểu Hiên Hiên”.
Hừ…tên Doãn Lục Lang này hôm nay uống nhầm thuốc sao ?
……………
Một lúc sau !
Liễu Hiên được đưa vào phòng khám phụ khoa.
Bàng Ngọc Quý ngồi xoa nhẹ cằm mình, suy tư nhìn Doãn Lục Lang “đừng nói với tôi là tối qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi đấy nhé !”
“Liên quan khỉ gì đến cậu”
Tôi là bác sĩ theo dõi bệnh tình của cậu, với tình hình thực tế về vấn đề sức khỏe của cậu hiện tại thì “chuyện giường chiếu là điều vô cùng cấm kỵ, vì nó ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của cậu, cậu chỉ vừa mới được khỏe lại…nên chú ý đến sức khỏe của mình một chút vẫn hơn. Nhìn bộ dáng của Hiên Hiên bị cậu hành đến mức thê thảm như vậy, tối qua chắc là không dưới 5 hiệp nhỉ !”
Doãn Lục Lang nheo mắt “Bàng Ngọc Quý, cậu không việc gì làm đúng không ?”
Ừm…đúng là tôi đang rất rảnh !
………………
Tại Doãn gia !
Doãn Chí Thành như bị nước sôi đổ vào mông, ông đi đi lại lại giữa thư phòng.
Cốc…cốc…
Vào đi !
Doãn Chí Hiên mang sắc mặt và dáng vẻ khó coi bước vào…
Doãn Chí Thành nhíu mày “làm gì mà mặt mày của con như vừa mới bị bò đá vậy ?”
“Ba, tên nghiệt chủng Doãn Lục Lang kia khỏe lại rồi !”
Chuyện từ khi nào ?
“Dạ, là hai hôm trước…”
Lần trước con bảo ở nước A có nhóm lính đánh thuê cứu hắn sao ?
“Đúng vậy ba, bọn chúng rất khỏe và rất đông !”
Doãn Chí Thành siết tay “lão già chết tiệt kia qua đời rồi mà vẫn ngấm ngầm để lại thế lực cho thằng nghiệt chủng đó”.
“Giờ chúng ta phải làm gì đây ba ?”
Lần trước vì để cứu con, ba đã giao một nửa cổ phần cho hắn…giờ địa vị của ba trong Doãn thị cũng đã lung lay không nhẹ đâu. Tạm thời thì chúng ta cứ án binh, tìm kế sách hoàn hảo cho mình đã.
Doãn Chí Hiên u buồn không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế chống tay lên cằm.
Con với Liễu Hiên thế nào rồi ?
“Lẽ ra thì con đã chiếm được thân xác của cô ấy, nhưng giữa đường lại bị tên khốn kiếp nào đó phá đám !”
Là ai ?
“Con làm sao mà biết được, bên cạnh tên nghiệt chủng đó có đến biết bao nhiêu người !”
Con phải nhanh chóng sinh con cùng với Liễu Hiên, để tránh đêm dài lắm mộng.
“Con sẽ cố gắng thưa ba !”
Được rồi, con ra ngoài đi…ba muốn được yên tĩnh một lúc !
“Vậy con không làm phiền ba nữa !”
Doãn Chí Thành xua xua tay “đi đi…”
……………
“
Đại học G !
Liễu Hiên đang đi dạo quanh bờ hồ, nơi đây gần ký túc xá nữ…khung cảnh nơi đây tuyệt đẹp, như được thiên nhiên đặc biệt ưu ái. Cô đứng dựa gốc liễu nhìn ra phía mặt hồ “những gợn sóng lăn tăn, gió thổi lạnh buốt bờ vai gầy !”
Cảm xúc của cô lúc bấy giờ, không biết mình đang vui hay buồn…cô cứ đứng lặng nhìn ra xa…
Bỗng dưng có một chiếc áo khoác ngoài của ai đó được đặt tử tế lên đôi vai mình. Liễu Hiên ngước nhìn lên, chạm vào ánh mắt cô là một ánh mắt đang nhìn mình say đắm…cô nhìn đến ngây dại “đôi mắt này thật đẹp !”
“Gió thổi mạnh lắm, để anh đưa em về đi kẻo bị ốm”.
Lúc này Liễu Hiên mới hoàn hồn “Ừm…em về trước đây !”
Cô vội chạy như bay…chiếc áo khoác ngoài cũng thuận thế mà tụt xuống đất !
Người đàn ông cúi xuống nhặt chiếc áo khoác lên rồi khẽ thở dài “Cho đến bao giờ thì em mới chấp nhận anh đây ? Anh đã phải vì nhớ đến em mà thật sự ưu phiền !
Liễu Hiên chạy một mạch về đến ký túc xá, cô đứng lại thở vài hơi “Tên khốn nạn này cứ như âm hồn không tan”. Cô lại tiếp tục chạy…
Phịch…
Công Tôn Ái Linh nhíu mày “này Tiểu Hiên, sao vậy ?”
Liễu Hiên không để tâm đến việc mình vừa mới va vào ai, cô khẽ nói lời xin lỗi rồi tiếp tục chạy…
Công Tôn Ái Linh thấy biểu hiện của Liễu Hiên kỳ lạ nên nhìn quanh tìm xem có ai không. Nhưng không thấy ai !