Tiết Dao chỉ chỉ hình vẽ em bé in trên hộp sữa, nói:
“Sữa này dành riêng cho trẻ con uống, mùi vị rất đặc biệt.”
Thất hoàng tử trước mắt xem như chưa biết chữ, nhưng vẫn có thể nhìn ra chữ trên hộp sữa không phải chữ Đại Tề.
“Lọ chứa” cùng “hoa văn” kỳ quái, đối với Thất hoàng tử xác thực xa lạ, nói là xuất xứ ngoại bang cũng rất có thể tin.
Tiết Dao đợi Thất hoàng tử lộ ra biểu tình không thể chờ đợi được nữa muốn nếm thử. Nhưng mà Thất hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng.
Chỉ là kiên nhẫn chờ uống mà thôi.
Điện hạ là sữa nào cũng đều uống được, không quá kén chọn, không thì cũng sẽ không mập thành như vậy.
“Chúng ta nói rõ trước.”
Tiết Dao thấy Điện hạ không quá tích cực, đành phải tự mình chủ động nói:
“Điện hạ trước tiên nếm thử một chút. Nếu như cảm thấy uống được, nên đáp ứng điều kiện của ta. Không nói cùng những người khác ta nói sai, hộp sữa này liền của ngài.”
Hắn kiên trì dẫn dắt.
Đem hộp sữa Vượng Tử làm mồi nhử, nỗ lực để Long Ngạo Thiên sau này có thể nghe lời, phối hợp trị liệu.
Điện hạ không phản đối, gãi gãi mặt bánh bao.
Tiết Dao dùng ống hút đâm vào hộp sữa bò, đưa tới bên mép Điện hạ.
Bởi vì chưa từng thấy loại phương thức uống sữa này, Thất hoàng tử nghi hoặc mà nhìn về phía Tiết Dao.
“Hút uống.”
Tiết Dao làm ra khẩu hình hút mì sợi.
Điện hạ ngoan ngoãn đưa miệng cắn chặt ống hút, thử hút vào một cái.
Sữa bò trượt vào khoang miệng, trong nháy mắt đôi mắt màu nâu mở to sáng ngời.
Mắt mở to làm cho lông mày đều nhếch lên, toàn bộ vẻ mặt thể hiện chấn động rồi.
Chỉ là ngắn ngủi đình trệ, Điện hạ bắt đầu tăng tốc hút sữa.
“Rột rột, rột rột…”
“Ôi chao!”
Tiết Dao vội vàng lôi ống hút ra khỏi miệng Thất hoàng tử, nhắc nhở:
“Đã nói trước tiên nếm thử một chút, Điện hạ sắp uống hết nửa hộp sữa rồi!”
Đang uống sữa bị cắt ngang, Thất hoàng tử mở ra tay nhỏ, vội vàng nói:
“Điện hạ còn muốn uống sữa không? Điện hạ còn muốn uống sữa không?”
Khóe miệng Tiết Dao nhếch lên cười đắc ý.
Liền biết, không có đứa nhóc nào thoát được ma trảo của sữa bò Vượng Tử.
Lúc này đến phiên Tiết Dao hờ hững, nhìn bé mập mạp lo lắng, nhẹ giọng hỏi:
“Điện hạ còn muốn uống không?”
“Còn muốn! Còn muốn!”
Điện hạ kích động trả lời!
“Ai muốn uống sữa?”
Tiết Dao kiên trì dẫn dắt.
“Điện hạ!”
“Điện hạ là ai vậy?”
Thất hoàng tử gấp gáp, khuôn mặt nhỏ nháy mắt phát ngốc. Cái vấn đề này đối với Thất hoàng tử mà nói là bước ngoặt cần thiết. Đôi mắt màu nâu xoay chuyển một chút, Thất hoàng tử đưa một cái tay vỗ vào lồng ngực trả lời:
“Gia!”
Tiết Dao:
“…”
Được thôi, gia thì gia đi.
Đây là một Long Ngạo Thiên không hề khiêm tốn.
Tiết Dao không phải cố ý làm khó dễ Thất hoàng tử, mà là dẫn dắt bé mập mạp suy nghĩ vấn đề chính mình là ai.
Trẻ con mắc chứng rối loạn tâm thần đi kèm trí nhớ tốt, năng lực tư duy lô-gích dị thường, bản thân rất dễ dàng xuất hiện ý thức hư vô. Ý thức có thể vượt ra khỏi giới hạn, tức là đi vào cái không có trong thế giới hiện thực.
Loại tư duy này thường là tự thân sinh ra. Như một con chim ưng từ trên trời cao nhìn xuống toàn cục phía dưới. Người khác nhìn sự kiện phức tạp như mê cung, bọn họ trái lại có thể phân tích kỹ càng xem rõ ngọn ngành.
Cho nên Thất hoàng tử như người đứng ở trên cao nhìn xuống, nhắc nhở mỗi cá nhân nên nói cái gì. Cho dù là chính mình có nhu cầu nào đó, cũng sẽ dùng câu tương tự như “Điện hạ buồn ngủ hay không?”. Ở góc độ bàng quan nhắc nhở người chung quanh nên nói gì, làm cái gì.
Đây là nguyên nhân chính khiến Thất hoàng tử có phương thức giao lưu quái lạ.
Nhìn như thiên phú rất cao, kỳ thực tồn tại một mầm họa lớn.
Chính là ý thức về bản thân trống rỗng.
Bản thân sinh ra tư duy bàng quan, khả năng tiếp thu tình cảm của bọn họ thiếu hụt phân nửa so với người bình thường, cho nên hiện ra lãnh khốc ít lời.
Nếu như thời kỳ phát triển mà không nắn tư duy cho thẳng, sau khi trưởng thành liền định hình tư duy vặn vẹo.
Người như vậy nhìn như rất mạnh, kỳ thực rất cô độc, không khác một cái máy hoặc một món vũ khí.
Tiết Dao muốn làm chính là đem ý thức của đứa trẻ bay lượn ở trên không nhét về trong thân thể mập mạp. Để cho đứa trẻ nhận biết chân thực tình huống chung quanh của bản thân.
“Gia là ai?”
Tiết Dao tiến một bước dẫn dắt đứa trẻ tìm kiếm bản thân.
Thất hoàng tử ánh mắt trở nên mờ mịt.
Cái vấn đề này tựa hồ khiến đầu nhỏ bị kẹt. Ý thức bay lượn giữa không trung bắt đầu hoảng loạn tìm kiếm mục tiêu.
Tiết Dao khom người tiến đến trước mặt Thất hoàng tử, ánh mắt kiên nhẫn nhìn Thất hoàng tử:
“Gia có phải là Lục Tiềm?”
Lông mi Thất hoàng tử khẽ run lên, càng thêm mờ mịt ngửa đầu nhìn Tiết Dao.
“Vậy Lục Tiềm là ai?”
Tiết Dao tiến một bước dẫn dắt. Thấy Thất hoàng tử thần sắc hoảng hốt, Tiết Dao liền mở miệng nhẹ giọng gọi:
“Lục Tiềm?”
Ánh mắt Thất hoàng tử lấp loé.
Các cách gọi khác nhau “Thất hoàng tử”, “Điện hạ”, “Gia”, dần dần thu nạp về bản thể.
Ý thức bay giữa không trung tìm được thể xác, cùng Lục Tiềm hợp lại làm một.
Thất hoàng tử luống cuống, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, đưa mắt tò mò nhìn chằm chằm Tiết Dao.
Tiết Dao biết dẫn dắt có hiệu quả, hé miệng nở nụ cười, nâng tay lên quơ quơ hộp sữa bò Vượng Tử.
Hắn muốn nghe Lục Tiềm chủ động nói ra “Gia muốn uống sữa”.
Chỉ cần dụ dỗ lớn, Điện hạ liền nhất định có thể làm được. Trước đó thời điểm muốn cưỡi ngựa không phải cũng nói ra sao?
Nhưng mà, ngay sau đó…
“Điện hạ uống sữa không?”
Thất hoàng tử mong đợi hỏi Tiết Dao vấn đề này, liền gật gật đầu.
Gấp đến tự hỏi tự trả lời!
Tiết Dao:
“…”
Thôi đi, còn cần kiên trì trị liệu.
Vì mau chóng để bé mập mạp nghỉ trưa, Tiết Dao không có làm khó. Nhấn mạnh điều kiện không cho tiết lộ mình nói sai, Tiết Dao liền cho Điện hạ uống cạn hộp sữa bò Vượng Tử.
Khi phát hiện hộp sữa không còn, Thất hoàng tử ưu thương nhìn Tiết Dao hỏi:
“Điện hạ còn muốn uống không?”
Tiết Dao mở ra tay:
“Hết sữa rồi, cũng chỉ có hộp này. Điện hạ mà ngoan, sau này ta lại tìm một hộp khác cho Điện hạ uống, có được hay không?”
“Ha ha!”
Thất hoàng tử lần đầu lộ ra biểu hiện vui mừng, chân ngắn nhảy lên nhào tới trong lòng Tiết Dao, ngửa đầu đem mặt bánh bao dâng lên.
Là động tác cầu nựng mặt.
Đây là Thất hoàng tử ra “đòn sát thủ”. Bởi vì phụ hoàng cùng đại ca đều yêu thích véo má của bé.
Tiết Dao kỳ thực cũng không có rõ ràng động tác này hàm nghĩa gì. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt bánh bao trắng mịn hướng đến chính mình, trong nháy mắt, theo bản năng giơ tay ngắt.
Ôi! Khuôn mặt băng lạnh đã tan chảy.
Tiết Dao tạm thời quên mất đứa bé này tương lai là Ninh Vương lãnh khốc gọt lỗ tai chặt đuôi mình.
Đột nhiên muốn tiếp tục cho bé mập mạp uống sữa. Chuyện gì xảy ra đây!
Liếc mắt nhìn trong không gian còn sót lại ba hộp sữa bò Vương tử, Tiết Dao lập tức tĩnh táo.
– ——————-
Tiểu kịch trường
Tác giả muốn nói: Thiết lập tính cách Long Ngạo Thiên lạnh lùng xa cách của bé mập mạp không trụ vững.