Kiệt không để ý đến hội của Sơn nữa, tạm thời không nghĩ đến chuyện gia nhập vào đặc công nữa, quay qua trò chuyện rôm rả với đồng đội cùng tiểu đội với mình.
Buổi sinh hoạt hôm ấy, đại đội trưởng thông báo cho các chiến sĩ biết về kế hoạch tổ chức hội thao năm nay, dự kiến sẽ tổ chức vào tuần sau. Nội dung các hạng mục thi đấu được in ra giấy và treo trên bảng thông báo, ai muốn tham gia thi đấu hạng mục nào thì liên hệ đăng kí với tiểu đội trưởng của tiểu đội đó, thời hạn đăng kí đến ba ngày sau, số lượng môn thi mà mỗi người được đăng kí chỉ giới hạn ba bộ môn, không hơn không kém.
Thời gian sinh hoạt đã hết, các tiểu đội lần lượt điểm danh quân số, lúc này Kiệt mới thấy Sơn chạy về đơn vị của mình, mặt mày hớn hở, dường như bản thân cậu ta vừa thu thập được điều gì đó quý giá. Trong lòng Kiệt không giấu nổi vẻ tò mò, bèn gặng hỏi Sơn :
– Sao rồi ?
– Tao hỏi đồng chí kia rồi. – Sơn nói. – Người ta không như mày, không có nổi hứng đòi ôm đồm hết tất cả các hạng mục thi đấu. Hội thao năm ngoái đồng chí kia chỉ đăng ký hai hạng mục là chạy trang bị nặng và võ đối kháng thôi, cả hai hạng mục đồng chí đó đều giành được giải nhất, mà hai hạng mục đó đều được thuộc loại khó xơi, vậy nên đồng chí đó mới được cấp trên chú ý tới.
– Chỉ hai thi đấu hai môn mà đã được cấp trên để ý rồi à ? – Kiệt ngạc nhiên hỏi.
– Tại chạy trang bị nặng và võ đối kháng đều được tổ chức vào ngày cuối cùng. – Sơn giải thích. – Mày nghĩ coi, bình thường mình mang trang bị mười lăm ký chạy hai mươi vòng sân huấn luyện đại đội là đã thở không nổi rồi, đồng chí ấy nói lúc thi đấu phải mang trang bị tới ba chục ký, chạy mười vòng quanh toàn bộ doanh trại nữa, mày nghĩ coi kinh khủng cỡ nào. Mà còn chưa kể tới hạng mục võ đối kháng, môn đó được tổ chức ngay sau hạng mục chạy trang bị nặng, một mình đồng chí ấy phải đánh tay đôi với năm đồng chí khác, vậy mà vẫn đánh bại được họ. Mày nghĩ coi, một người làm được như vậy, cấp trên làm sao mà không để ý được ?
Kiệt gật gù, cảm thấy lời Sơn nói cũng có lí, thôi không hoài nghi gì thêm nữa, bèn thở dài nói :
– Đành phải cố gắng ở hội thao thôi. Mày có tính tham dự hội thao luôn không ?
– Chắc có. – Sơn nói. – Mà tao không biết nên thi đấu môn gì nữa.
– Tao cũng vậy. – Kiệt chán nản nói.
– Thôi đừng bàn chuyện này nữa. – Sơn nói. – Mai coi danh sách thi đấu rồi tính sau.
Hai người không bàn chuyện này nữa, cả hai ngồi hàn huyên tâm sự với các chiến sĩ cùng đơn vị mình thêm một lúc, rồi lục đục rời đi, vệ sinh cá nhân rồi quay về giường ngủ của mình trước khi tiếng kẻng vang lên, báo hiệu đã đến giờ giới nghiêm.
***
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc bữa sáng, trước khi tập hợp chuẩn bị huấn luyện, Kiệt tranh thủ một mình đến chỗ bảng tin, nhìn một lượt nội dung các hạng mục thi đấu, trong lòng ngẫm nghĩ không biết nên thi đấu bộ môn nào. Cho dù người khác đánh giá Kiệt là một người kiên trì bền bỉ, nhưng tự bản thân cậu cảm thấy mình không đủ dẻo dai để có thể đeo phụ trọng ba mươi kí chạy vòng quanh doanh trại mười trại rồi lại tham gia thi đấu bộ môn đối kháng giống vị tiền bối được đề cử vào đặc công hồi hè, nên không thể bắt chước người kia, đăng ký giống hệt hai hạng mục mà người kia tham gia hồi hội thao năm ngoái được.
Ánh mắt Kiệt nhìn một dọc từ trên xuống dưới, có hai bộ môn thi đấu mà cậu cảm thấy bản thân mình có thể tham dự, đó là hạng mục bắn tỉa và võ đối kháng.
– Đồng chí đã chọn được cho mình bộ môn thi đấu nào chưa ? – Một người đến bên cạnh Kiệt bắt chuyện, cậu bèn quay người lại, nhất thời cảm giác đối phương có chút quen thuộc, nhưng vẫn chưa nhớ ra người kia là ai.
– Đồng chí là … ? – Kiệt chần chừ hỏi.
– Tôi tên Đoàn, vừa bị binh chủng đặc công trả về đơn vị cũ đây. – Đối phương cười nói tỏ vẻ thân thiện với Kiệt.
– Là đồng chí đấy hả ? – Kiệt á khẩu nhìn Đoàn, cậu cảm thấy có chút áp lực khi được gặp chiến sĩ ưu tú của đại đội được đích thân cấp trên đề cử vào binh chủng đặc công.
– Tôi có nghe đồng chí Sơn kể chuyện của đồng chí rồi. – Đoàn nói tiếp. – Sao, đồng chí đã quyết định được nội dung mà mình sẽ thi đấu chưa ?
– Tôi định … thi đấu hạng mục bắn tỉa và võ đối kháng. – Kiệt chần chừ nói, cậu vẫn còn lưỡng lự, chưa dám đưa ra quyết định cuối cùng cho mình.
– Cũng được. – Đoàn gật gù nói. – Đó là hai môn thế mạnh của đồng chí à ?
– Có thể nói là như vậy. – Kiệt nói. – Đó là hai hạng mục mà tôi tiến bộ nhất kể từ khi bước vào quân ngũ tới nay.
– Vậy đồng chí phải cố gắng lên nhé. – Đoàn nói đầy ẩn ý. – Phải cố gắng dành được giải nhất.
– Vâng. – Kiệt gượng gạo cười. – Đồng chí có lời tư vấn nào dành cho tôi không ?
– Tôi không giỏi bắn súng lắm, cũng chẳng biết tư vấn thế nào. – Đoàn nói tiếp. – Còn võ đối kháng hả ? Năm ngoái tôi dành giải nhất nội dung đó đấy, hi vọng khả năng đánh đấm chưa bị mai một, buổi chiều huấn luyện xong, tôi với đồng chí đấu với nhau một trận nhé.
– À … Được … – Nghe Đoàn nói vậy, Kiệt có chút áp lực, nhưng cảm thấy vẫn nên thử với đối phương, bèn gật đầu đồng ý.
– Vậy nhé. – Đoàn nói. – Thôi có hiệu lệnh tập trung rồi, tí nữa gặp đồng chí sau.
Kiệt gật đầu chào Đoàn, rồi mỗi người đi về một hướng, nhanh chóng trở về với đơn vị của mình.
***
3 giờ 30 phút chiều ngày 12 tháng 12 năm 2020.
Trong quân ngũ có quy định, các chiến sĩ không được phép đánh nhau, trong trường hợp đánh nhau trong doanh trại mà bắt được sẽ bị kỉ luật rất nghiêm khắc, vậy nên Kiệt và Đoàn chỉ có thể lén lút tìm một chỗ đất trống gần bức tường bao quanh doanh trại, ít người qua lại để so tài tỉ thí.
– Sao ? Còn sức đánh nhau không ? – Đoàn nhìn Kiệt, cười hỏi.
– Dư sức. – Kiệt tự tin nói, khẽ lùi ra sau, đối mặt với Đoàn. – Đồng chí ra chiêu trước đi.
– Nhớ để ý xung quanh nhé. – Đoàn dặn dò. – Cẩn thận có người tới đấy.
Vừa dứt lời, Đoàn liền lao về phía Kiệt, vung nắm đấm về phía cậu. Đối phương ra đòn quá nhanh, Kiệt có chút bối rối, song cậu kịp lấy lại bình tĩnh, dịch người về phía sau né đòn. Đoàn mất đà lao tới, liền đó Kiệt dùng nắm lấy cổ tay của đối phương kéo về phía mình, lật chỏ định tung cước ngang vào mặt Đoàn.
– Đỡ này ! – Kiệt nói.
Nhưng Đoàn không phải loại vừa, cậu ta khẩn trương né đòn, đoạn kéo ngược tay Kiệt vòng ra sau cổ, mau chóng khóa hai cánh tay cậu lại, thành công vô hiệu hóa cậu.
– Chưa được vài đòn đã bị khống chế rồi. – Đoàn chế giễu Kiệt, đoạn buông tay Kiệt ra, nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng dậy. – Nữa không ?
– Mới nhiêu đây thì xi nhê gì ? – Kiệt nói, đoạn lùi một chân về phía sau đứng tấn. – Tiếp nào.
– Nhường đồng chí ra đòn trước đấy. – Đoàn nhướn mày tỏ vẻ khiêu khích.
Kiệt không chần chừ một giây, lướt nhanh như một cơn gió, tung cước về phía Đoàn. Lần này Kiệt rút kinh nghiệm, cho dù cậu giỏu về võ đối kháng, nhưng lực tấn công của cậu không đấu lại được với Đoàn, nếu không lại bị cậu ta khóa tay như lần trước, vậy nên không thể trực diện ra đòn, chỉ có thể dùng sự linh hoạt của mình, vừa nghĩ cách vô hiệu hóa đòn đánh của đối phương, lại tìm cách đánh vào điểm yếu của Đoàn.
Nói thì dễ nhưng Kiệt rất khó để né đòn. Đoàn vung đấm tạt ngang, cậu phải gập người né đòn, Đoàn đấm thẳng trực diện Kiệt phải lùi về giảm lực, đối phương cứ thế mà ra đòn, Kiệt cứ thế mà đỡ, chẳng mấy chốc đã mười lăm phút trôi qua nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.
Một đòn kia của Đoàn tung về phía Kiệt, cậu theo phản xạ lách sang bên tránh né, đột nhiên Đoàn thu nắm đấm về, khom người duỗi chân ra, một cước quét trên mặt đất, đạp Kiệt ngã ngửa ra đằng sau.
Kiệt ý thức được rằng, mình sơ suất quá nhiều, căn bản không phòng thủ sẵn dưới chân, cuối cùng lại bị Đoàn hạ gục một cách nhanh như vậy.
Kiệt nằm ngửa trên đất, chống tay định ngồi dậy, đột nhiên Đoàn chồm tới, một tay đè ngực cậu xuống, tay còn lại co thành nắm đấm, không chút nhân từ hướng thẳng về phía mặt Kiệt.
Kiệt nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị hứng trọn đòn đánh kia vào mặt, nhưng vài giây trôi qua, nắm đấm kia dừng khựng lại giữa không trung, chỉ cách chóp mũi Kiệt một xăng ti mét.
– Sao ? Sợ rồi à ? – Đoàn mỉm cười nói.
– Chưa sợ. – Kiệt nói. – Tại xui thôi. Nếu thích, tôi và đồng chí lại đấu với nhau thêm một trận nữa …
Hoét … Hoét … !
Đột nhiên có tiếng còi vang lên, Kiệt và Đoàn thầm kêu khổ, hai người vội vã kéo nhau đứng dậy, nhìn thấy hai người quân cảnh đang gấp rút chạy về phía hai người.
– Hai đồng chí kia ! Không được đánh nhau nữa ! – Một trong hai người quân cảnh kia quát lớn.
– Chạy mau ! – Đoàn thúc giục, Kiệt cũng nhận thấy sự tình không ổn, không chần chừ một giây, cả hai người khẩn trương chạy về phía kí túc xá đại đội của mình.