Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Không biết nhịn bao lâu, Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng cũng dừng bút buông nàng ra. Sở Nghiêu Nghiêu vẫn không nhúc nhích nằm sấp trên giường đá, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Tạ Lâm Nghiễn ngồi xuống mép giường, vỗ vai nàng: “Đứng dậy mặc y phục tử tế vào.”
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn không nhúc nhích, nàng quay đầu sang, mặt khó diễn tả bằng lời nhìn Tạ Lâm Nghiễn hỏi: “Có phải ngươi vẽ lưng của ta cực kì xấu hay không?”
Mặt Tạ Lâm Nghiễn có vài phần khinh thường, hắn lấy ra hai cái gương, một cái đưa cho Sở Nghiêu Nghiêu, giơ cái còn lại lên để ngay sau lưng nàng. Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng nâng cái gương kia lên nghiêm túc quan sát lưng của mình. Nhưng nhìn qua gương chỉ thấy bóng loáng, không có gì cả. Nàng bối rối một chút, giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn liền vang lên bên tai: “Ngươi lại dùng thần thức nhìn xem.”
Sở Nghiêu Nghiêu nghe theo thả thần trí của mình ra nhìn sau lưng, lúc này mới nhìn thấy những linh văn bên trên. Nhìn bằng mắt thường không nhìn thấy, chỉ có dùng thần thức mới có thể nhìn thấy, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến mỹ quan, Sở Nghiêu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm. Tạ Lâm Nghiễn cất gương, thúc giục: “Mau mặc y phục vào đi, chúng ta giết ra.”
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không làm kiêu, nhanh chóng kéo chặt quần áo ngồi dậy, nàng đang cúi đầu sửa sang lại y phục của mình liền cảm thấy tóc bị người cầm. Ánh mắt nàng lay động, cảnh giác ngoái đầu lại nhìn thì Tạ Lâm Nghiễn đã nhanh chóng đem nàng tóc búi lên.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mắt nhìn lại, sau khi bốn mắt nhìn nhau thì “hừ” một tiếng: “Ngươi khẩn trương cái gì?”
“Ai biết ngươi lại muốn làm gì?”
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, hắn đứng dậy nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Đi thôi.”
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không do dự nữa, nàng sửa sang lại y phục, đeo giày xuống giường.
Không biết Tạ Lâm Nghiễn nhét thứ gì nhét vào trong lòng nàng, Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu mới phát hiện đó là Trảm Uyên.
“Giúp ta cầm kiếm.” Tạ Lâm Nghiễn nói thật đương nhiên, không chút khách khí làm Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hắn rất đáng ăn đòn.
Nàng nổi nóng, trực tiếp ném kiếm của hắn ra ngoài: “Kiếm của ngươi tự ngươi cầm!”
Trảm Uyên bị nàng ném đi không hề rơi xuống đất mà trôi lơ lửng trên không, vòng quanh nàng một vòng, thân kiếm rung rung, thậm chí có chút ủy khuất cọ cọ nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
“Sở Nghiêu Nghiêu.” Tạ Lâm Nghiễn vô cùng đau đớn nhìn nàng: “Không ngờ lòng dạ ngươi độc ác như vậy, ngươi không thấy Trảm Uyên rất thích ngươi sao?”
“Vì sao nó lại thích ta?”
“Ngươi không biết sao?” Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn ý vị thâm trường: “Kinh mạch, đan điền của ngươi đều là khí tức của ta.”
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu lập tức đỏ lên, nàng mấp máy môi nói: “Vậy nó trực tiếp thích ngươi không phải hơn sao?”
“Ta đã giết quá nhiều người, trên người nhiều sát khí, Trảm Uyên lại không phải sát kiếm, nó thích ngươi như vậy… Ai ngờ ngươi lại vứt nó đi.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
“Đây là kiếm của ngươi, ta cũng không cần nó thích.”
Tạ Lâm Nghiễn nhướn mày, hắn đưa tay Trảm Uyên liền bay về trong tay hắn. Hắn có chút bất đắc dĩ sờ sờ thân kiếm, nói: “Nghiêu Nghiêu không thích ngươi, ta cũng không có cách nào, ngươi tốt nhất nên ở chỗ ta đi.”
Trảm Uyên vù vù một tiếng, Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, lại nói với Trảm Uyên: “Ngươi cáu kỉnh gì với ta? Nàng không thích ngươi thì có liên quan gì tới ta?”
Trảm Uyên lại chấn động một chút. Tạ Lâm Nghiễn lại quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, hắn liền đi ra ngoài. Tuy Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng vẫn đi theo hắn ra ngoài. Trời bên ngoài đã sáng, tiểu viện tử này vô cùng đơn giản, nhìn vào ban ngày ngoài trừ vị trí địa lý đặc biệt, hết thảy đều trông rất bình thường.
Sở Nghiêu Nghiêu đang quan sát lại bắt đầu nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn quở trách kiếm của hắn: “Thật không có tiền đồ, theo ta lâu như vậy lại vì nữ nhân cáu kỉnh với ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
“Đừng si tâm vọng tưởng, một thanh kiếm như ngươi thì có thể làm gì? Nàng có thế nào cũng không phải là của ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
“Trảm Uyên, ngươi hiện thực một chút, kiếm thuật của nàng kém như vậy, cho dù ngươi bỏ ta chạy tới làm kiếm bản mệnh của nàng, nàng cũng sẽ không dùng ngươi.”
Sở Nghiêu Nghiêu: “?”
Không phải chứ, nàng còn đang đứng ở đây này, sao có thể không coi ai ra gì mà cười nhạo nàng như thế? Có thể cho nàng chút tôn trọng tối thiểu không???
Trảm Uyên lại vù vù, lần này cũng không biết truyền đạt cái gì với Tạ Lâm Nghiễn, thần sắc của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, quay đầu nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu đang muốn lên tiếng nói cái gì đó, hắn lại quay đầu lại, nói với trường kiếm ở trong tay: “Ngươi cũng thấy được thái độ của nàng đối với ta… Ta rất sẵn lòng, nhưng người ta rõ ràng ghét bỏ ta.”
Hắn đang nói gì thế? Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác mình có thể đoán được gì đó…
Lúc này Tạ Lâm Nghiễn đã đi tới cửa sơn động, hắn quay đầu thúc giục: “Nghiêu Nghiêu, đi nhanh lên, chúng ta ra ngoài.”
Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra, thấy Tạ Lâm Nghiễn thúc giục nên nàng buộc phải áp chế cảm giác quái dị trong lòng, bước nhanh theo.
Trảm Uyên “tranh” một tiếng ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, Tạ Lâm Nghiễn kéo tay Sở Nghiêu Nghiêu lên trên đứng. Có lẽ là bởi vì trảm uyên đang cáu kỉnh, Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa đứng vững kiếm liền “vút” một tiếng vọt ra ngoài, nếu không phải Tạ Lâm Nghiễn kịp thời đỡ nàng, nàng cảm giác mình có thể trực tiếp bị lắc rơi. Sở Nghiêu Nghiêu bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
“Trảm Uyên.” Tạ Lâm Nghiễn nghiêm khắc nói: “Ngươi càng gây sự, Nghiêu Nghiêu lại càng không thích ngươi.”
Dứt lời, hắn còn quay đầu sang hỏi Sở Nghiêu Nghiêu: “Đúng không?”
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng phụ họa mà gật đầu. Ý cười chậm rãi lan ra trong mắt Tạ Lâm Nghiễn. Sở Nghiêu Nghiêu và hắn nhìn nhau vài giây, một lúc nàng rốt cuộc cũng phát giác ra không thích hợp chỗ nào.
Cách xưng hô của Tạ Lâm Nghiễn với nàng cũng quá… thân mật? Trước kia không phải hắn chưa từng gọi nàng là “Nghiêu Nghiêu”, nhưng đều là thời điểm hắn cố ý khiêu khích nàng, rất ít khi gọi nàng như vậy khi nghiêm túc. Tuy rằng không khí bây giờ cũng không đứng đắn cho lắm, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu nghe như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
“Ngươi có thể đừng gọi ta như vậy không?”
“Vì sao?”
“Ta nghe không thoải mái.”
“Nhưng mà…” Hắn kề sát vào nàng, nói bên tai nàng: “Ta muốn thân thiết với ngươi hơn.”
Tốc độ kiếm bay rất nhanh, tóc Tạ Lâm Nghiễn bị gió thổi bay, hắn ôm hờ nàng, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt trong veo. Sở Nghiêu Nghiêu không muốn cùng hắn nói linh tinh, dù sao nàng cũng nói không lại hắn.
“Bỏ đi, ngươi là lão đại, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi.”
Kiếm bay qua đỉnh núi, tới một hẻm núi thì xuất hiện một kết giới ngăn cách hẻm núi đối diện thành hai cái thế giới, đó là một cấm chế phòng ngự.
“Qua đi.” Tạ Lâm Nghiễn vừa nói xong, kiếm liền chở bọn họ xuyên qua màn sáng, lúc chạm vào quầng sáng có cảm giác rất đặc biệt, giống như là xuyên qua một tầng hơi nước mềm mại, nhưng cũng không ảnh hưởng hô hấp, người cũng không bị ướt.
Trong thoáng chốc bọn họ đã xuất hiện ở bên ngoài màn hào quang, tiếng ồn ào hỗn loạn từ bốn phương tám hướng truyền đến.
“Tạ ma đầu! Cuối cùng ngươi cũng đi ra!” Là tiếng của Chân Vân Hành.
Tạ Lâm Nghiễn ngự kiếm xuống, Sở Nghiêu Nghiêu vừa đặt chân xuống đất, Tạ Lâm Nghiễn liền vẫy tay cầm chuôi của Trảm Uyên. Chân Vân Hành dẫn theo một đám đệ tử Điểm Chu Môn đứng ở trước quầng sáng, hiển nhiên trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn cố gắng phá trận.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn bọn họ có vài phần không kiên nhẫn, ném vỏ kiếm cho Sở Nghiêu Nghiêu, cầm kiếm vọt ra ngoài, mũi kiếm nhắm thẳng vào Chân Vân Hành. Đúng là Tạ Lâm Nghiễn ở trạng thái sung sức, một câu nói nhảm cũng lười nói.
Mũi kiếm chĩa qua, Chân Vân Hành đang muốn nghênh đón thì đồng tử đột nhiên co rụt, cả người bay ngược ra ngoài, khó khăn lắm tránh mới thoát kiếm phong của Tạ Lâm Nghiễn, mặt hắn không thể tin nổi: “Ngươi ngươi ngươi…”
Hắn hiển nhiên là nhìn rõ lúc này Tạ Lâm Nghiễn đã không còn là một tờ khôi lỗi tu vi giới hạn. Tạ Lâm Nghiễn lại hoàn toàn không có ý muốn cùng hắn nói nhảm, tiếp tục tấn công Chân Vân Hành.
Chân Vân Hành cũng không dám tiếp kiếm cuae Tạ Lâm Nghiễn, hắn vừa lùi vừa né tránh, nói với đệ tử Điểm Chu Môn ở phía sau: “Lui lại!”
Danh hiệu Tạ ma đầu của Tạ Lâm Nghiễn cũng không phải là gọi không, hắn luôn ra tay tàn nhẫn đến cực điểm. Đối chiến với hắn tất nhiên sẽ xuất hiện thương vong rất nghiêm trọng, Chân Vân Hành hiển nhiên không muốn cùng Tạ Lâm Nghiễn dây dưa lâu. Các đệ tử Điểm Chu Môn càng có loại sợ hãi bẩm sinh với Tạ Lâm Nghiễn, nghe thấy chưởng môn hạ mệnh lệnh như vậy liền nhanh chóng lui về phía sau, mỗi một người đều khởi động pháp bảo, bay lên không chuẩn bị chạy trốn.
Chân Vân Hành lúc này cũng bay lên trời, trong mắt hắn lóe lên độc ác. Lòng bàn tay hắn đột nhiên bay vụt ra một tấm phù lục, mục tiêu rất rõ ràng bay thẳng đến chỗ Sở Nghiêu Nghiêu.
Động tác của hắn thật sự quá nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu căn bản không kịp trốn tránh. Tạ Lâm Nghiễn cách nàng khá xa, hiện tại đuổi qua chắc chắn không còn kịp rồi. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn phù lục tấn công về phía nàng.
Tạ Lâm Nghiễn đảo mũi kiếm, quay đầu lại nhìn, thần sắc cũng không hiện ra chút hoảng sợ nào. Rất nhanh, phù lục liền bay tới trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu, linh quang nháy mắt nổ tung, đồng thời sau lưng Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên hiện ra một pháp trận to lớn, bao phủ cả người nàng bên trong. Linh quang mang theo lực nổ lớn giống bị lực lượng nào đó hấp dẫn mà tách ra, vòng qua nàng bị pháp trận sau lưng nàng hút vào. Ngay sau đó, một đạo linh quang còn lớn hơntrong giây lát từ tron pháp trận bắn ra, mục tiêu chính là Chân Vân Hành đứng trong đám mây.
Sau khi Chân Vân Hành thả ra công kích liền nhanh chóng trốn đi, căn bản không dự đoán được còn có biến số như vậy. Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm, tốc độ của linh quang quá nhanh, hắn căn bản tránh không kịp, trực tiếp bị linh quang đụng văng đi, không chịu được mà phun ra một ngụm máu.
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng, hướng tới chỗ Chân Vân Hành, tiện tay vung kiếm, Trảm Uyên lập tức hóa thành một đạo kiếm quang tấn công về phía Chân Vân Hành. Sắc mặt của Chân Vân Hành đại biến, sờ soạng trong tay áo móc ra một bó phù lục huyết sắc lớn vung về phía kiếm quang. Phù lục huyết sắc biến thành một mảng huyết quang lớn nghênh đón kiếm quang. Dưới tiếng nổ ầm ầm, hai bên va chạm, trong không trung phát ra một hào quang chói mắt.
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra thì từng điểm huyết sắc phù lục rơi xuống, nhưng một người cũng không còn. Sở Nghiêu Nghiêu không ngờ trận pháp mà Tạ Lâm Nghiễn vẽ ở trên người nàng lại mạnh như vậy, nàng nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn, hắn đã bước tới bên cạnh nàng.
“Ta còn tưởng rằng ngươi định đuổi theo.”
“Không cần.” Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: “Chân Vân Hành bị trọng thương, tạm thời hắn chẳng làm được trò trống gì, xung quanh Xích Hỏa Sơn Trang rất nguy hiểm, hắn bị thương còn dẫn theo nhiều đệ tử như vậy thì cũng chẳng lành.”
Nói rồi, ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn rơi vào vỏ kiếm mà Sở Nghiêu Nghiêu đang cầm trên tay, nói: “Nâng lên.”
Sở Nghiêu Nghiêu không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời hắn nói nâng tay lên. Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, đưa kiếm vào vỏ, động tác này hắn làm thật thoải mái tự nhiên, Sở Nghiêu Nghiêu trong nháy mắt không phản ứng kịp.
Nàng cầm kiếm mờ mịt một lát mới nói: “Vì sao lại đưa ta cầm.”
Tạ Lâm Nghiễn cầm cổ tay không cầm kiếm của Sở Nghiêu Nghiêu, nói với nàng: “Nó vừa mới lập công lớn, ngươi không thể khao nó một chút sao?”
Có lẽ Trảm Uyên sợ bị nàng ghét bỏ, lúc được nàng cầm trở nên vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức nàng hầu như không cảm giác được sức nặng.
“Hôm nay ta sẽ ở lại Xích Hỏa Sơn Trang xử lý hậu sự của đệ tử ở đó, ngày mai vừa đúng lúc Trụy Ma Uyên mở ra, chúng ta cùng đi.”
“Ngươi muốn đi xử lý hậu sự?” Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ Tạ Lâm Nghiễn còn có thể làm những chuyện này.
“Đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang dù gì cũng xem như thủ hạ của ta.”
“Vậy ngươi sẽ báo thù cho bọn họ sao?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
“Có lẽ… Nếu khi ấy ta vẫn có năng lực đó.” Không biết hắn nghĩ tới điều gì, nói chuyện có chút tối nghĩa.
Sở Nghiêu Nghiêu biết kẻ địch của Tạ Lâm Nghiễn là thiên đạo, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi định đối phó với thiên đạo như thế nào?”
Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc dừng bước nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, trong ánh mắt đầy soi xét. Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng khoát tay nói: “Không phải ta muốn thăm dò tin tức của ngươi, nếu không thể nói thì ngươi cũng không cần phải nói cho ta biết… Ta chỉ có chút tò mò mà thôi.”
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng trong chốc lát mới nói: “Cũng không có gì không thể nói. Ngươi cũng biết nguồn gốc của Trụy Ma Uyên chứ.”