Quả thực kích thích như nhảy cầu, trước khi Sở Nghiêu Nghiêu xuyên thư chẳng qua chỉ là một sinh viên gầy yếu, căn bản sẽ không tìm chết đi chơi loại trò chơi khiêu chiến nhịp tim này, hiện tại bị buộc phải trải qua, nàng không khống chế được mà kêu lên.
Tạ Lâm Nghiễn đang ôm nàng, cằm của nàng vừa vặn kề trên bờ vai hắn, nhất thời cổ họng giống như đang ghé vào lỗ tai hắn mà la, năm giác quan của tu chân giả mạnh hơn so với người bình thường, mày của Tạ Lâm Nghiễn đều nhíu chặt, xém nữa buông tay ném Sở Nghiêu Nghiêu đi.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác được cánh tay Tạ Lâm Nghiễn ôm nàng buông lỏng, càng thêm hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy hông của hắn, ôm thật chặt, siết đến mức hô hấp của Tạ Lâm Nghiễn cũng đều nghẹn lại.
“Sở Nghiêu Nghiêu!” Tạ Lâm Nghiễn không thể nhịn được nữa: “Ta đang ôm ngươi, thả lỏng chút.”
Sở Nghiêu Nghiêu căn bản không nghe rõ Tạ Lâm Nghiễn nói gì, may mà tốc độ rơi nhanh, bọn họ trong nháy mắt liền đến gần mặt đất, Tạ Lâm Nghiễn cũng khống chế tốc độ rơi chậm lại, hắn ôm Sở Nghiêu Nghiêu vững vàng tiếp xuống đất.
“Không ngã cũng chết sao?”
Tạ Lâm Nghiễn có chút ghét bỏ kéo cánh tay Sở Nghiêu Nghiêu ôm eo hắn ra.
Trái tim Sở Nghiêu Nghiêu đập loạn, một lúc lâu cũng nói không nên lời.
Quá dọa người, nhất là cái cảm giác mất trọng lực đáng sợ kia, có thể so với tàu lượn siêu tốc.
Tạ Lâm Nghiễn đang định nói thêm gì đó thì ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, hắn nắm lấy tay Sở Nghiêu Nghiêu vào trong lòng, xoay người đặt nàng trên mặt đất, cùng lúc đó một đạo kiếm quang sắc bén từ phía sau chém tới, kiếm khí bổ trúng bả vai Tạ Lâm Nghiễn.
Máu thịt trước mắt nổ tung, vai trái của Tạ Lâm Nghiễn lập tức thành một mảnh máu thịt mơ hồ.
Hắn phản ứng cực nhanh, một bị thương thế trên vai ảnh hưởng, ôm Sở Nghiêu Nghiêu lăn một vòng, thoát khỏi phạm vi công kích. Hắn quỳ một chân trên đất, một cánh tay ôm lấy eo Sở Nghiêu Nghiêu, tay còn lại có dùng một chiêu, Trảm Uyên bay vụt đến, hắn nắm chặt chuôi kiếm dùng sức đỡ, đạo kiếm quang thứ hai chém xuống đánh trúng lưỡi kiếm của hắn, phát ra một tiếng “Keng” thật lớn.
Kinh nghiệm đấu pháp của Tạ Lâm Nghiễn phong phú, người thường căn bản không thể ở trong khoảng thời gian ngắn phản ứng được như hắn, hết thảy đều phát sinh quá nhanh.
Chờ đến khi Sở Nghiêu Nghiêu lấy lại tinh thần, nàng nhanh chóng luống cuống tay chân lấy phù chú từ ngọc ban chỉ ra công kích.
“Lôi phù.” Tạ Lâm Nghiễn lên tiếng nhắc nhở nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức nghe theo, lấy ra một cái lôi phù, đập về phía Lục Thiên Hà.
Tiếng sấm nổ vang, khối tro bụi lớn vì vụ nổ bay mù mịt che mất mặt trời chặn tầm mắt mọi người.
Bản thân Sở Nghiêu Nghiêu cũng hoảng sợ, nàng không nghĩ đến Tạ Lâm Nghiễn cho nàng phù chú phẩm cấp cao như thế.
Thừa dịp hỗn loạn, Tạ Lâm Nghiễn lôi kéo Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng người né tránh công kích của mấy đạo kiếm quang, xoay người liền chạy thục mạng về một hướng không hề ham chiến.
Nơi bọn họ hạ xuống là Lăng Trúc Phong, ở gần cửa bên hông của Ngọc Hành Sơn.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút lo lắng: “Chúng ta phải đi bộ chạy trốn sao?”
Tạ Lâm Nghiễn cũng không thèm nhìn nàng một chút: “Đã cấm phi hành, chúng ta chỉ có thể đi bộ ra ngoài.”
…
Đệ tử trên đỉnh Lăng Trúc Phong đã sớm nhận truyền âm của trưởng lão, đệ tử Kim Đan kỳ trở lên toàn bộ xuất hành đến bao vây diệt trừ Tạ Lâm Nghiễn.
Khắp nơi đều là ánh lửa chớp động cùng người chen chúc.
Sở Nghiêu Nghiêu rất bất an, nàng nhỏ giọng hỏi Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi đánh thắng được không?”
Tạ Lâm Nghiễn liếc nàng một chút: “Đánh không lại.”
“A? Vậy làm sao bây giờ?”
“Không làm thế nào cả.” Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, một chút cũng không sốt ruột.
Sở Nghiêu Nghiêu không biết Tạ Lâm Nghiễn đến cùng tính toán điều gì, nhưng thấy hắn trấn định như vậy, trong lòng nàng cũng an tâm không ít.
“Ngươi chỉ là một tờ khôi lỗi, bọn họ phí sức lớn như vậy đuổi giết ngươi không cảm thấy không đáng sao?”
“Bởi vì Ngưng Ngọc Thúy ở trong tay ta.”
“Hóa ra ngươi lấy được Ngưng Ngọc Thúy rồi.”
Vừa nãy khi Sở Nghiêu Nghiêu bị khống chế giết Yến Đạo An tình hình vô cùng hỗn loạn, cho nên nàng cũng không chú ý đến chuyện Tạ Lâm Nghiễn đã lấy được Ngưng Ngọc Thúy.
Tạ Lâm Nghiễn không đáp lại, hắn đột nhiên lôi kéo Sở Nghiêu Nghiêu trốn đến phía sau hòn giả sơn.
Động tác của hắn có chút vội, lưng Sở Nghiêu Nghiêu trực tiếp đặt lên hòn giả sơn gập ghềnh, đau đến nàng đau rên lên một tiếng, Tạ Lâm Nghiễn vội vàng nâng tay bịt miệng nàng lại, hơi thở nháy mắt bao phủ lên.
Liễm tức thuật.
Đồng thời, từ chỗ bọn họ vừa mới đứng có một đám tu sĩ Kim đan sơ kỳ xông ra, điều tra xung quanh.
Sở Nghiêu Nghiêu lập tức căng thẳng.
Tạ Lâm Nghiễn cách nàng rất gần, đè nàng trên hòn giả sơn, cau mày quan sát đám tu sĩ Kim đan đột nhiên ào ra kia.
Sở Nghiêu Nghiêu ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người hắn, nàng lúc này mới nhớ tới Tạ Lâm Nghiễn bị thương, trên vai trái của hắn một mảnh máu thịt mơ hồ, lúc này thậm chí còn có từng đợt máu rỉ ra, đoạn đường này một chút phản ứng hắn đều không có.
Chẳng lẽ giấy khôi lỗi không có cảm giác đau?
Nàng nghĩ như vậy, khẽ nâng mắt liền đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn, hắn buông lỏng tay che miệng nàng ra, đám tu sĩ Kim Đan kỳ tìm kiếm bọn họ cũng tạm thời rời đi.
“Nhìn cái gì?” Tạ Lâm Nghiễn hạ thấp giọng hỏi nàng.
“Ngươi không đau sao?” Sở Nghiêu Nghiêu lại nhìn thoáng qua bả vai bị thương của hắn.
“Đau lòng cho ta?” Tạ Lâm Nghiễn cười như không cười nhìn nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu: “Phải, đau lòng cho ngươi.”
Tạ Lâm Nghiễn cười trầm thấp một tiếng, đột nhiên hỏi: “Biết đường không?”
“Cái gì?”
“Từ nơi này, đi bộ đi đến bên cạnh Lăng Trúc Phong là cửa ra phía tây của Ngọc Hành Sơn, biết đi như thế nào để rời khỏi Ngọc Hành Sơn không?”
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, nàng đương nhiên biết, nàng có ký ức của nguyên thân, nguyên thân vốn là là đệ tử Ngọc Hành Sơn.
Tạ Lâm Nghiễn nói một từ “Tốt”.
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên ý thức được ý của hắn: “Không phải là ngươi muốn để ta rời đi một mình chứ?”
Tạ Lâm Nghiễn thấy nàng hỏi như vậy, nở nụ cười: “Sợ?”
Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày: “Ngươi định hi sinh bản thân?”
“Cũng không cần nói tại hạ vĩ đại như vậy.”
“Ta sẽ không cảm kích ngươi.”
“Không quan trọng.” Hắn nâng tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Sở Nghiêu Nghiêu, trước lúc Sở Nghiêu Nghiêu mở miệng nói chuyện, hắn đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng.
Môi lưỡi chạm nhau, hắn tách cánh môi nàng ra, không cho phép kháng cự cuốn lấy nàng.