Nghiêm Ngôn liếc mắt lườm Tô Tiểu Mễ: “Dựa vào em có thể làm ra việc gì cơ chứ?” Bỏ lại một câu sau đó tiếp tục lái xe.
Bị nói như vậy, Tô Tiểu Mễ không thể làm gì khác hơn tự tìm chuyện để làm, nghĩ nửa ngày, Tô Tiểu Mễ mới ngước lên ánh mắt vô tội nhìn mặt nghiêng của Nghiêm Ngôn, nói ra một câu kinh thiên động: “Ngôn~ nếu không em hiện tại giúp anh ngậm ngậm nha, anh lái xe đã lâu chắc cũng mệt mỏi rồi”
Mới vừa thốt ra lời, bàn tay nắm bánh lái của Nghiêm Ngôn run lên một cái, thiếu chút nữa đụng phải thân cây ven đường, còn chưa kịp phản ứng, Tô Tiểu Mễ đã như lão già dê nhào tới trên đùi Nghiêm Ngôn muốn kéo ra khóa quần của hắn, Nghiêm Ngôn tức giận gầm lên: “Em đúng là lưu manh, chỉ biết ảnh hưởng đến anh lái xe” Nghiêm Ngôn vươn tay giữ đầu Tô Tiểu Mễ từ trên đùi mình đẩy ra.
“Không sao”
“Dĩ nhiên em không sao” Nghiêm Ngôn gầm thét, Tô Tiểu Mễ óc heo này không biết mỗi ngày nghĩ đến chuyện gì.
“Người khác nhìn không thấy em đâu, anh yên tâm đi”
“Mẹ nó, em có chừng có mực cho anh” Nghiêm Ngôn rốt cục chịu thua chiến thuật nhàm chán làm liều củaTô Tiểu Mễ, đem xe dừng ở ngoài mộtsiêu thị ven đường, bỏ lạiTô Tiểu Mễ trong xe tự mình vào siêu thị, không lâu sau lại ôm đống lớn đồ ăn vặt đi ra ngoài, ngồi vào xe, đem đồ ăn vặt ném vào trong ngực Tô Tiểu Mễ, còn có mấy quyển tạp chí, xe khởi động tiếp tục lên đường.
Tô Tiểu Mễ lại thử hỏi: “Em có thể nghe chút âm nhạc không?”
Thấy Nghiêm Ngôn không đáp trả, Tô Tiểu Mễ cẩn thận mở máy nghe nhạc, đem âm thanh điều chỉnh nhỏ một chút, sau đó vừa ăn đồ vặt vừa nhìn tạp chí vừa nghe nhạc, chỉ chốc lát miệng ngậm một đống thức ăn hướng Nghiêm Ngôn cằn nhằn: “Nếu sớm dùng cách này không phải tốt lắm sao, mới vừa rồi thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, thật đáng sợ” Tô Tiểu Mễ mới vừa mở miệng đồ ăn vặt bên trong cũng theo đó bay vèo vèo ra bên ngoài, rơi vãi đầy xe.
Bàn tay Nghiêm Ngôn hung hăng siết chặt bánh lái, giờ phút này hắn lời gì cũng không muốn nói.
Rốt cục đến địa điểm đã chọn, đồ ăn vặt trên xe bị Tô Tiểu Mễ giải quyết không còn sót lại bao nhiêu, hưng phấn mở cửa xuống xe, sờ sờ cái bụng ăn no căng tròn, nhìn ngọn núi trước mắt cao tới không thấy đỉnh, quay đầu rũ rượi gọi Nghiêm Ngôn: “Sao anh khôngđưa em đi ngắm hoa anh đào hay đến những nơi lãng mạng, mà lại đưa em đi leo núi, vận động kiểu này mệt lắm a”
Nghiêm Ngôn đem xe đậu ở bãi đỗ xe chuyên dụng, đeo lên túi ba lô của mình: “Em có thể ở lại đây” Dứt lời liền trực tiếp đi đến cửa mua vé vào cửa.
“Em đâu nói không đi” Dứt lời Tô Tiểu Mễ liền chạy chậm đuổi theo sau Nghiêm Ngôn.
—-
Vì không có mấy người leo núi nên tại quầy vé không cần chen chúc, rất nhanh mua được vé vào cổng, Tô Tiểu Mễ nhìn thềm đá không đồng nhất trải dài liền hối hận bản thân đem quá nhiều đồ kình càng, sớm biết nghe lời Nghiêm Ngôn đem theo ít thôi. Lúc lên núi cậu trông thấy có nơi bán gậy chống lên núi, vì thế vội vàng bảo Nghiêm Ngôn chờ một chút, còn mình lại chạy đi mua giống như tiểu lão đầu theo phía sau Nghiêm Ngôn bắt đầu chuyến lữ hành oanh oanh liệt liệt.
Mới bắt đầu Tô Tiểu Mễ còn như bức tượng tùy thời có thể chuyển dời, về sau thể lực ngày càng suy giảm, Tô Tiểu Mễ đi vài bước liền ngồi phịch dưới đất để Nghiêm Ngôn đợi ở phía trước: “Ngôn~ em không được, bình thường ít rèn luyện không khỏe bằng anh, em chịu không được”
Nghiêm Ngôn dừng lại ngồi xuống bên người Tô Tiểu Mễ, hai người ngồi song song trên thềm đá, chung quanh không lấy một bóng người, nơi này không khí rất thoáng mát, trán Nghiêm Ngôn cũng đã lấm tấm mồ hôi, lấy ra bình nước uống một hớp rồi đưa cho Tô Tiểu Mễ chật vật bên cạnh, Tô Tiểu Mễ nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm, thở phào một hơi: “Ngôn~ nơi này sao không thấy người qua lại nhỉ?”
“Em không phải đã nói chỉ cần hai chúng ta à” Nghiêm Ngôn đốt một điếu thuốc, đã lâu chưa từng thư thái như vậy.
“Cũng đâu có nói vắng vẻ như vậy, không biết có dã thú đột nhiên xuất hiện bắt chúng ta đi”
“Biết đâu chừng” Nghiêm Ngôn hoàn toàn không có ý an ủi Tô Tiểu Mễ
Tô Tiểu Mễ vừa nghe Nghiêm Ngôn nói liền tin răm rắp, hoảng sợ mở to mắt nhìn quanh bốn phía: “Qua hai ba tiếng nữa sắc trời chuyển tối, chúng ta phải nghỉ ngơi ở đâu, ngủ bên ngoài quá không an toàn. Ngôn~ dù anh có bất mãn với công việc mình thế nào cũng không nên lôi em tới đây cùng chịu chết”
“Thông thường mấy người leo núi đều mang theo thức ăn” Nghiêm Ngôn cầm lấy bản đồ nhìn một chút: “Bất quá dựa theo tốc độ rùa bò của em, buổi tối e rằng chúng ta sẽ ngủ ở đây”
Tô Tiểu Mễ vừa nghe như vậy lập tức đứng phắt lên, lo lắng thúc giục Nghiêm Ngôn: “Vậy anh còn ngồi nơi này làm gì, nhanh lên đi a” Cái gì lãng mạn cũng không quản, chỉ không muốn tối nay cậu và Nghiêm Ngôn cùng ngủ trên thềm đá.
Nghiêm Ngôn cầm lấy cây gậy Tô Tiểu Mễ mua, mình cầm lấy một đầu còn đầu còn lại đưa cho Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ ngây ngốc nhận lấy cứ thế bị Nghiêm Ngôn kéo đi, không biết tại sao Tô Tiểu Mễ lại cảm thấy dễ dàng hơn vừa rồi rất nhiều, lúc này mới thảnh thơi chú ý cảnh sắc chung quanh, thật xinh đẹp.
Nhìn Nghiêm Ngôn phía trước một tay chống gậy, một tay kéo cậu trông rất cực nhọc. Vì vậy khi Nghiêm Ngôn quay đầu lại Tô Tiểu Mễ liền đưa một tay tới, cười híp mắt ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Nắm trực tiếp tốt hơn nhiều”
Nghiêm Ngôn chép miệng: “Thật phiền phức” Nhưng vẫn vươn tay nắm bàn tay Tô Tiểu Mễ mà còn nắm thật chặc.
Theo sắc trời từ từ chuyển tối, Tô Tiểu Mễ càng sốt ruột, ngừng lại bước chân, Nghiêm Ngôn khó hiểu quay đầu, hỏi: “Lần này lại thế nào?”
Tô Tiểu Mễ từ trong túi hành lý tìm hồi lâu mới lấy ra một trang giấy cùng một cây viết: “Để em viết lại mấy lời nhắn, lỡ chúng ta gặp bất trắc bố mẹ cũng sẽ biết nguyện vọng của em” Nói xong xì xoạch viết lên giấy, Nghiêm Ngôn khẽ cắn răng đoạt lấy tờ giấy trong tay Tô Tiểu Mễ: “Em còn lề mề chúng ta sẽ đến chậm, nhanh lên một chút”
Vô ý nhìn lướt qua, trên tờ giấy ghi lại dòng chữ:
Bố mẹ thân ái:
Nếu chuyến du lịch của con gặp bất trắc gì, xin bố mẹ đem thi thể của con cùng Nghiêm Ngôn chôn cùng một chỗ.