“Ưmm, a…a… a, em, em không được.” Tô Tiểu Mễ vịn hai vai Nghiêm Ngôn dùng hết lực còn sót lại rên rỉ khe khẽ.
“Tô Tiểu Mễ, anh yêu em.” Dứt lời hai người cùng lúc xuất ra.
Nghiêm Ngôn trở lại ghế sa lon, nằm xuống liền ngủ say. Tô Tiểu Mễ ngồi trên người Nghiêm Ngôn cẩn thận rời đi, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Nghiêm Ngôn cậu cuộn mình trên ghế sa lon đem mặt chôn dưới mặt ghế cười khanh khách. Sau khi cười no nê, cậu đi lấy khăn lông giúp Nghiêm Ngôn lau sạch sẽ hạ thân còn mình tắm rửa rồi tựa vào vai Nghiêm Ngôn ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Tô Tiểu Mễ tỉnh lại thì Nghiêm Ngôn đã đi làm.
Mấy ngày qua Nghiêm Ngôn dường như rất bận rộn, Tô Tiểu Mễ nghĩ vậy cũng không làm phiền hắn, thay một bộ đồ tinh tươm, cầm địa chỉ lớp dạy múa hôm qua tra được trên mạng rời khỏi nhà.
Đến khi đứng trước lớp dạy múa đã là chuyện một canh giờ sau, Tô Tiểu Mễ nhìn tờ giấy giới thiệu sơ lược nơi đây, suy nghĩ cậu nên học thể loại nào đây, đang lúc nghĩ vẫn vơ dư quang lại liếc thấy phòng học số một, mấy người học trong phòng này đa phần đều là phụ nữ trung niên nhưng thầy giáo trên bục giảng lại là một người đàn ông rất trẻ tuổi, mồ hôi trên người rơi xuống tựa như phát sáng, vóc người so với Chu Cương thì đầy đặn hơn nhiều. Trái tim Tô Tiểu Mễ đã dao động nhưng không phải bị người nam này dao động mà bị động tác lúc múa của người nọ cuốn hút, Tô Tiểu Mễ nghĩ: Vũ đạo này quả nhiên tuyệt vời hoàn toàn có thể bày ra sức quyến rũ phái nam của cậu.
Tô Tiểu Mễ lòng đầy chí lớn chạy đi ghi danh, chen vào giữa đám phụ nữ trung niên, phía trên thầy huấn luyện hô lớn: “Xoay xoay vòng eo, lắc lắc cái mông” , Tô Tiểu Mễ đứng ở phía dưới tràn đầy tinh thần thật lòng học hỏi.
Suốt hai canh giờ sau đó cứ xoay xoay lắc lắc, rốt cuộc Tô Tiểu Mễ chịu không nổi tê liệt ngã xuống đất, khó khăn lắm mới bò được đến phòng học cuối cùng, lục lọi trong mớ quần áo lấy ra di động.
“Ngôn, cứu em a.”
“Có chuyện gì?”
“Em cảm thấy eo của mình sắp bị vặn gãy rồi, anh tới đây đón em về nhà được không, hiện tại em không cách nào bước đi hết.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát đoán chừng đang liều mình ngăn lời mắng chửi tuột ra khỏi miệng, lúc sau mới lạnh lùng trả lời: “Được.”
Tô Tiểu Mễ an vị trong góc phòng học nhìn những người phụ nữ trung niên kia lau mồ hôi tuôn rơi như mưa, trong lòng không khỏi sinh lòng kính nể. Khi Nghiêm Ngôn chạy đến cửa phòng học, ánh mắt đám phụ nữ trung niên kia không bao giờ thèm liếc đến huấn luyện viên mà đồng loạt nhìn chằm chằm cậu đẹp trai đứng trước cửa.
“Cậu muốn tìm ai?” Một người phụ nữ trung niên mập mạp lau mồ hôi ân cần đi đến cười híp mắt hỏi hắn.
Nghiêm Ngôn đi lướt qua bà ta, liếc mắt cái liền thấy Tô Tiểu Mễ trong góc đang tức giận bò về phía mình. Nghiêm Ngôn không để ý đám phụ nữ trung niên sắp đem hắn vây kín, đi tới đỡ Tiểu Mễ đứng lên.
“Nhẹ, nhẹ một chút.” Tô Tiểu Mễ oa oa thét to.
“Kêu la cái gì, đáng đời.” Nghiêm Ngôn lại tăng thêm lực tay.
“Đau, đau, đau, đau a.”
Dưới vô vàn ánh mắt soi mói kéo Tô Tiểu Mễ ra khỏi phòng học. Có thể nói Tô Tiểu Mễ đến đây thì như một người đàn ông hùng hổ, lúc rời khỏi lại như phụ nữ oa oa than đau.
Buổi sáng hôm sau, Tô Tiểu Mễ nằm liệt trên giường, toàn thân đau nhức ngay cả bước xuống giường cũng không được: “Ngôn, em thấy em sắp không được rồi, phiền anh lấy giấy bút cho em để em viết ra nguyện vọng cuối cùng của mình đi” Tăng thêm độ thâm tình trong mắt nhìn Nghiêm Ngôn, bồi thêm câu cuối: “Đừng quên em !”
Nghiêm Ngôn một cước đá vào vòng eo đang đau nhức của Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ đau đến khuôn mặt vặn vẹo suýt xoa.
“Thế nào? Hôm qua mới ghi danh hôm nay lại muốn nghỉ?”
Tô Tiểu Mễ nghe thấy sắc mặt liền tái mét, túm lấy chăn: “Dù anh có đánh chết em, em cũng không đi.”
Như ý nguyện của cậu, Nghiêm Ngôn lại tặng thêm một cước vào vòng eo cậu, sau đó đứng dậy vừa mặc quần áo vừa mắng: “Em đúng là kẻ phá sản.”