– Dạ… Uyên Hà… đánh nhau ở bệnh viện.
Nguyệt Minh hơi híp mắt nhìn Khả Hân, như thể đang đánh giá.
– Em với Uyên Hà tới đâu rồi?
Cô hỏi một câu rất không đúng trọng tâm, Khả Hân đã nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám không trả lời.
– Dạ, thì… cũng sống chung.
– Sống chung?
– Dạ, cũng có làm chút chuyện.
Nói đến đây lại thấy Nguyệt Minh có chút căng thẳng, thư ký nhỏ xoắn xuýt muốn giải thích, mà không biết phải giải thích cái gì… So với chị ba Băng cà rỡn thì chị Nguyệt là người chị hai khó tính…
– Bác sĩ Hà tốt với em chứ? Có định lâu dài không? Đừng có mà học theo chị Fuyu của em, chỉ biết có tình dục.
– Ể…? Dạ, tốt. Lâu dài ạ. Không… không phải tình dục đâu chị… chị ơi- Khả Hân lúng túng.
– Được, tốt vậy thì…- Nguyệt Minh lệnh cho tài xế, sau đó nở nụ cười hiền với Khả Hân.-Đến bệnh viện HOPE.
– Chị Nguyệt.- Khả Hân xúc động tập hai.
– Nếu biết ơn chị thì chịu làm Phó Tổng đi.- Nguyệt Minh thản nhiên nói.
– Dạ… em sẽ suy nghĩ ạ.- Khả Hân gượng cười.-Mà… đến HOPE vậy chậm trễ thời gian của chị thì sao?
– Thế nào làm chậm trễ thời gian nhỉ? Uyên Hà đối với em có quan trọng không?
– Có ạ.
– Ừm, nếu chúng ta dành quá nhiều thời gian cho công việc mà bỏ mặc người yêu thì thế nào? Là em không đủ yêu người ta? Hay là công việc mới là quan trọng nhất?
Khỏi phải nói Khả Hân đã bất ngờ thế nào, ôi trời ơi, không hổ danh tư liệu sống “ngự tỷ” để nàng viết truyện, dù có đôi lúc hơi hề ra thì vẫn là ngự tỷ!
Khả Hân không ngờ Nguyệt Minh lại có thể nói được mấy lời ngọt đến như vậy, khẳng định chị Băng mà nghe thấy thì sẽ buồn nôn đến chết đi mất, cả ba cùng nhau lớn lên mà, còn không hiểu rõ tính cách của nhau hay sao?
Khả Hân đột nhiên cảm thấy bác sĩ An quá ư là cao tay, quá ư là có phúc!
– Hơn nữa, chị cũng thấy nhớ bác sĩ An rồi.- Nguyệt Minh nói tiếp, vẻ mặt liền ngập tràn ý cười.
Có lẽ chính Nguyệt Minh cũng không biết, kể từ khi chính thức yêu đương, số lần vô tình “phát cơm chó” ngày càng nhiều hơn.
Khả Hân vừa cảm thán xong, liền cảm thấy nổi hết cả da gà, chị hai à, tính ra xe chạy trên đường mới khoảng 60 phút thôi đó, mới không gặp nhau có 1 tiếng mà chị đã than nhớ là sao!?
– Chẳng phải vừa gặp sao chị?- Khả Hân bĩu môi.
Hai người này dính quá dính rồi!
Nguyệt Minh bật cười thành tiếng, đưa tay chỉ vào má phải của mình.
– Lúc nãy mới hôn má bên trái, còn má bên phải và môi chưa hôn.
Khả Hân chính thức nghẹn lời.
Khả Hân tóm tắt tình huống cho Nguyệt Minh, ở bệnh viện có một cô bác sĩ Phượng, cứ thích gây sự với Uyên Hà. Sáng nay ở canteen, không biết là vô tình hay cố ý mà bác sĩ Phượng kia lại hất nguyên chén nước mắm dùng để ăn cơm tấm vào người Uyên Hà.
Bác sĩ Hà niệm chú, tự nhủ mình phải nhẫn nhịn, lần nữa ăn bảng kiểm điểm chắc bị đuổi việc mất, chỉ mong cô bác sĩ Phượng có thể chịu rời đi đã là kỳ tích rồi, mong cô ta xin lỗi là quá xa xỉ!
Mà kỳ tích thì hiếm khi xảy ra, bác sĩ Phượng sau khi “vô tình” hất nước mắm vẫn ở lại khịa Uyên Hà…
– Ô kìa, vậy là phải đi tắm rồi, không thì sẽ bốc mùi lắm,… mà quên, người cô lúc nào chả bốc mùi.
Vâng, thế là một trận đại chiến diễn ra ở nhà ăn của bệnh viện, sau đó, hai người bị bế lên phòng Giám đốc.
Uyên Hà tức đến đầu muốn bốc khói, không thể chịu đựng được nữa, thật sự không chịu được nữa!
Cô là người có chỗ dựa mà!
Vợ cô là thư ký cưng của Chủ tịch cơ mà, mắc gì hết lần này tới lần khác mình phải nhịn con nhỏ này!?
Đã vậy thì bà đây cho mày sành sứ vỡ chung luôn!
Và thế là cuộc điện thoại khóc lóc vừa nãy xảy ra…
Khả Hân tất nhiên là xót chứ, nhưng đang cùng Nguyệt Minh đi khảo sát dự án, không dám tự ý rời đi, lúc nghe chị sếp bảo cho quay xe, nàng cảm động suýt bật khóc.
Bởi vì xe cũng chạy được nửa đường đến vùng ngoại ô, chuyển hướng đến HOPE cũng cần thêm không ít thời gian, đến nơi cũng đã là 10 giờ trưa.
Gia An luôn là một bác sĩ có tâm, mỗi khi kết thúc thăm khám cho một sản phụ, nàng luôn đứng dậy, tận tình tiễn người đó đi ra khỏi phòng khám. Đôi khi, nàng còn tiễn thêm một đoạn trên hành lang, thuận tiện dặn dò thai phụ cũng như người nhà các lưu ý trong quá trình mang thai.
Hôm nay hẳn vẫn sẽ là một ngày bình thường như vậy, nếu nàng không nhìn thấy Quỳnh Chi ở sảnh. Dù cô ta mang khẩu trang cùng kính râm to, nàng vẫn có thể nhận ra, thậm chí còn đoán được phía sau lớp kính đen chính là đôi mắt chăm chú nhìn mình. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An rất nhanh điều tiết cảm xúc, cũng chẳng thèm để người này ảnh hưởng tâm trạng của mình, cứ thế mà tiếp tục chăm chỉ làm việc. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là Quỳnh Chi chỉ ngồi im đó, không chủ động gây sự chú ý với nàng, người như cô ta lẽ nào lại rảnh rỗi ngồi đó chơi sao?
Đợi đến khi nàng tiễn xong, thì mọi suy đoán đều được sáng tỏ, Quỳnh Chi đứng dậy, chen chân đẩy nàng vào phòng khám.
Vì giải quyết chuyện của Uyên Hà, Nguyệt Minh không đến tìm Gia An ngay lập tức, để ủng hộ khí thế cho thư ký nhỏ, cô nghĩ mình cũng nên trực tiếp xuất hiện. Hơn nữa, Uyên Hà vừa là người yêu của Khả Hân vừa là phó nháy bán hình chụp lén Gia An xinh đẹp và làm tình báo cho cô, cô không có tình cũng phải có nghĩa.
Lúc Nguyệt Minh cùng Khả Hân đi vào phòng Giám đốc bệnh viện, đã thấy bác sĩ Phượng và bác sĩ Hà ngồi ở hai đầu chiến tuyến, dường như chưa từng nghỉ ngơi mà cứ vậy trừng nhau, Giám đốc HOPE thì đang xoa trán đầy bất lực. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Uyên Hà thấy cứu cánh liền mừng muốn khóc, thiếu điều muốn lao đến ôm đùi Khả Hân. Bác sĩ Phượng lại có chút trầm lặng nhìn Nguyệt Minh, sau đó lại tỏ ra hơi e ấp, khiến cô vô cùng khó hiểu,
– Cô ta có bệnh à?- Nguyệt Minh ghé vào tai Khả Hân hỏi.
Khả Hân nghe vậy không khỏi bật cười, bệnh cái gì, thấy chị nên tạo nét đó!
– Tóm tắt nhanh chóng.- Đối với những nơi cần, Nguyệt Minh luôn tỏ ra uy nghiêm, so với lúc ở bên chị An thì khác nhau một trời một vực.
Giám Đốc bệnh viện run run, mâu thuẫn chút xíu như vậy, sao lại nháo đến tận tai chủ tịch tập đoàn!? Sau khi rót trà mời Nguyệt Minh, bà liền đá trái bóng sang cho hai kẻ gây chuyện kia.
– Người trong cuộc thuật lại đi.
– Cô ta cầm nước mắm tạt vào người tôi!
– Cô ta đi không nhìn đường tự va phải!
– Cô ta bảo tôi thối rồi, không cần tắm!
– Sự thật là cô thối thật mà.
Hai người vẫn không phân cao thấp.
– Cô mới thối, đồ đàn bà mồm thối, giờ sao? Thích như nào?
– Thích gì hả đồ thối, ai thèm nói chuyện với cô.
Sau nhiều lần mâu thuẫn dồn nén, Uyên Hà vốn muốn làm cho ra lẽ, trực tiếp lợi dụng uy quyền mà tiếp tục cái chuyện cô còn dang dở, đó chính là lao vào cào cho rách mặt cái con mụ này. Ấy thế là sau vài lần khích tướng, hai người đồng loạt đứng bật dậy, không thèm xem ai ra gì mà lao vào “tác động vật lý”.
Giám đốc bệnh viện cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, lại có chút tuổi, làm sao chơi lại hai người kia, nên rất nhanh bị đẩy ra ngoài cuộc chiến.
Khả Hân ngoài miệng can ngăn, nhưng thấy Uyên Hà đang chiếm ưu thế nắm muốn rách da đầu cô bác sĩ kia, trong lòng thư ký nhỏ thầm cổ vũ người yêu. Thậm chí, nàng thấy lúc nào Uyên Hà thất thế liền cố tình giúp đỡ một chút. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Nguyệt Minh ngồi ngoài cuộc quan sát được hết thảy, gương mặt lạnh tanh, nói cũng chả buồn nói, chỉ đơn giản là ngồi đó “thưởng thức” cuộc chiến.
Uỵch—
Đúng là cô không muốn quan tâm, nhưng trời bắt quan tâm…
Không biết Uyên Hà dùng lực hơi mạnh hay do bác sĩ Phượng yếu, đứng không vững, ngã thẳng vào lòng Tổng giám đốc đang ngồi kia.
Giám đốc bệnh viện:…
Uyên Hà:…
Khả Hân:…
Tình huống “cẩu huyết” gì thế này!?
Cả ba người đồng thời xanh mặt, chỉ có bác sĩ Phượng là nhận thức được vấn đề, nhưng không ngồi dậy, còn cố tình nhào vào lòng Nguyệt Minh mà khóc hu hu, như oan ức lắm.
Mấy ai biết được cô ta mưu mô đã lâu, trực tiếp rình mò bác sĩ An ở bệnh viện, cảm nhận sự khác thường của nàng cùng các bài báo lá cải… cô ta khẳng định Nguyệt Minh cong 99,99% và bác sĩ An đã lợi dụng điều này mà bò lên giường Chủ tịch!
Cô ta thừa tự tin vào gương mặt và tài năng của mình, nên vẫn nuôi hi vọng tiếp cận Nguyệt Minh và hôm nay chính là cơ hội…
– Có thể đứng dậy không?- Giọng Nguyệt Minh lạnh lùng, để hỏi câu này, cô đã hết sức là lịch sự rồi đó.
– Chủ tịch không biết đâu, lúc trước cô ta ức hiếp bác sĩ An đó.- Uyên Hà quyết đánh cho bác sĩ Phượng chết, tuyệt không cho cô ta đẻ trứng, bao chuyện trước nay liền nói ra hết.- Cô ta tạt canh nóng vào người bác sĩ An, nhưng bác sĩ An không cho tôi mách lẻo!
Bầu không khí ngưng trọng, đáng thương nhất vẫn là Giám đốc bệnh viện, bà đang sắp lên cơn đau tim bởi ánh nhìn đầy tức giận của Nguyệt Minh phóng về mình.
Tiếp sau đó…
Tiếp sau đó là…
Nguyệt Minh không thèm nhìn ánh mắt oan ức của bác sĩ Phượng cùng lời nói dối “Em không có.”, trực tiếp thẳng tay hất cô ta ngã nhào xuống đất, sau đó đứng dậy, phủi quần áo cho phẳng phiu lại, nhận khăn giấy từ Khả Hân và lau tay.
Nguyệt Minh trực tiếp tung cửa bước đi, không để lại bất cứ lời gì.
Các nhân vật trong phòng bây giờ chia ra thành nhiều nhóm cảm xúc.
Khả Hân không khỏi cảm thán, chị Nguyệt ngầu vãi chưởng!
Uyên Hà hả hê trong lòng, liếc nhìn bác sĩ Phượng mà đắc ý, kỳ này cô ta lành ít dữ nhiều rộ haha.
Giám đốc bệnh viện thì ôm tim sợ hãi, không còn sức oán trách bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì nữa…
Bác sĩ Phượng xoa xoa mông đứng dậy, muốn lao vào đấm nhau với Uyên Hà tiếp, dù sao thì chó cùng rứt giậu mà, còn gì để mất đâu!?
Có điều…
Cô ta không dự đoán được, Khả Hân tưởng chừng nhỏ bé vô hại, lại rất lợi hại!!!
– Làm sao? Tôi đã nói mà, cậu rồi sẽ lại nhìn tôi.
Lúc này, bên trong phòng khám của Gia An là Quỳnh Chi đang ngồi ngả ngớn trên bàn làm việc của nàng.
Gia An đối với người này đã hết lời để đối đáp, muốn trực tiếp ấn nút gọi bảo vệ vào tống cô ta đi ra. Chỉ là, nàng còn chưa kịp làm thì Quỳnh Chi đã chặn lại, tiếp đó, không biết mấy năm qua cô ta làm gì mà thân thủ khá lợi hại, chớp mắt đã mặt đối mặt với nàng, siết chặt cổ tay, không cho nàng phản ứng.
– Tôi đã nói cậu đeo kính làm gì, không phải tháo ra rất xinh sao? Nếu lúc xưa cậu dùng gương mặt này quyến rũ tôi, có lẽ tôi đã động lòng hơn chút.- Quỳnh Chi khẽ chạm vào mặt Gia An.
Bác sĩ An trừng mắt, cố giãy giụa.
– Cô điên rồi!
– Cậu vì sao lại hết yêu tôi, cậu phải yêu tôi, loại đồng tính như cậu mà được quyền chê tôi sao? Sao nào, có muốn quan hệ cùng có lợi không? Cậu phải nghe lời tôi! Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
– Cô đi đi.-Ánh mắt luôn dịu dàng giờ này ngập tràn khinh bỉ.
– Ha ha, không phải cậu luôn thèm khát được yêu tôi? Muốn nuôi tôi và con tôi sao? Cậu từ chối như vậy sẽ khiến tôi….
Quỳnh Chi còn chưa nói hết, Gia An đã thấy cô ta đột nhiên ngã xuống sàn, tiếp sau đó, trước mặt nàng đã là Nguyệt Minh.
Phải, là Nguyệt Minh mở cửa đi vào, không có thời gian suy nghĩ, đại não đã nóng lên, trực tiếp dùng tay nắm lấy cổ áo của Quỳnh Chi, không thương tiếc mà kéo cô ta ném xuống đất, có bao nhiêu lực dùng hết bấy nhiêu lực, chẳng màng đến quy tắc trước nay của cô là không chủ động bạo lực với phụ nữ.