Hạ Băng gật đầu cảm ơn hắn, rồi ngay tức khắc sau đó, khiến cả quán bar hóa đá. Hai tay nàng cầm hai chai rượu, thẳng thừng nâng lên, đổ từ đỉnh đầu Thanh Phương xuống.
DJ ngừng chơi, khách làng chơi ngừng nhảy, tất cả đều không hẹn mà nhìn về phía quầy bar, ánh mắt đồng loạt lộ vẻ hứng thú chứng kiến cuộc vui. Đây là quán Bar dành cho giới nhà giàu, toàn là những cô cậu lắm tiền thừa tật, hầu như đều biết rõ danh tiếng của hai người con gái đứng đây.
Thiên kim tiểu thư chuỗi siêu thị nổi tiếng ẩu đả cùng phù thủy đại tài trong giới showbiz vừa từ nước ngoài về, ái chà chà.., mọi người không ngừng suýt xoa, nãy giờ họ tưởng hai người họ tán tỉnh nhau đấy chứ.
Hạ Băng nhìn hai chai rượu trên tay mình cũng đã vơi hết, bèn vứt sang một bên, chẳng buồn nhìn Thanh Phương chật vật vì tắm rượu, nàng móc ra từ ví một chiếc thẻ đen, Cạch— một tiếng, thẳng tay bỏ thẻ trên bàn.
– Xin lỗi đã làm phiền mọi người, hôm nay tôi đãi cả nhà.- Nàng rất nhanh nở nụ cười, sau đó hất tóc rời đi, bỏ lại một mảng nhốn nháo khi nghe được “đại phù thủy” chiêu đãi.
– Xem như đốt phong long tiễn vong vía nặng.
Ai cũng không ngừng cảm thán nhỏ này giàu dữ thần vậy sao!?
– Chậc, em gái này lại tiêu tiền phung phí rồi.- Ở một góc, Hải Dương lắc lắc ly rượu, một màn vừa rồi đều thu vào mắt, miệng không ngừng tấm tắc cảm thán.
Cô nàng Hạ Băng này với bạn thân mình là chị em họ, mà tính cách trái ngược hẳn, hai công chúa nhà SUNSHINE quả thật cũng quá khác nhau rồi.
Hải Dương lại nghĩ thêm, Hạ Băng không cầm chai rượu đập vào đầu cô gái kia đã là kiềm chế lắm rồi, đã lâu không gặp mà tính cách vẫn bá đạo như vậy, cũng may là về nước rồi mà vẫn không làm khó Đan Đan, chứ nếu không… một trận mưa tanh mùi máu hẳn đã diễn ra rồi.
Hạ Băng rời khỏi quán bar với tâm tình không vui, hừ, nàng đã nhịn lắm để không phang chai rượu vào đầu con nhỏ Thanh Phương chết dẫm đó!
Đang nói chuyện mà dám tạt nước lên người nàng!?
Hạ Băng cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng tại Nguyệt Ngáo nhà nàng năm đó, khi không lại đột nhiên dây vào cái loại này làm chi không biết!?
Nguyệt Ngáo vẫn hoàn ngáo mà, khi ấy, nàng cũng nói hết lời rồi mà không chịu nghe, bây giờ bị bám dính như đỉa thì cầu cứu!
Hạ Băng bĩu môi, đợi đó, nàng sẽ chờ Nguyệt Minh khỏe hẳn rồi đòi trả lại hết thù cũ nợ mới, cả vốn lẫn lãi! Chứ không phải nhẹ như hôm nay, dùng thẻ của Nguyệt Minh bao cả quán bar.
Quán bar này được thiết kế độc đáo nằm sâu trong lòng đất, tăng cường mức độ riêng tư cho khách hàng. Hạ Băng lúc này đã ra đến bãi xe ngầm. Rõ ràng nơi này chẳng có gió, lại bí bách, nhưng da gà của Hạ Băng lại vô thức nổi lên.
Giày cao gót thôi nện trên mặt đất, Hạ Băng dừng lại, nàng cố tình lấy ra hộp phấn, vờ chỉnh trang lại gương mặt mình. Thông qua lớp kính phản chiếu, dù là rất nhanh biến mất, nhưng nàng vẫn kịp nhận thấy được vài bóng đen đang núp phía sau những trụ bê tông phía sau lưng mình.
Con nhỏ Thanh Phương lại định gây chiến à!?
Nhanh vậy mà đã cho người theo đánh nàng một trận sao?
Cái con khốn này, thật không thể tha thứ được!? Chắc nó nghĩ rằng về nước thì ông già nó sẽ gánh được kèo này để nó ức hiếp nàng?
Hay là mai dụ Selina đang mất trí đánh sập mấy cái siêu thị vớ vẩn nhà nó nhỉ?
Hạ Băng là người thế nào?
Ngoài chuyện không quậy không vui kia ra, nàng còn rất tự tin, tự tin cao ngất trời! Tự tin rất tốt, nhưng nó không ít lần mang đến nhiều rắc rối cho cô nàng lắm chiêu này.
Trước đây, Thiên Hương vì muốn quản lý nàng mà cho người theo đuôi suốt 24/7, mọi động thái của nàng đều bị nắm trong lòng bàn tay, chính nhờ người mẹ đầy quyền lực tôi luyện, mà có một Hạ Băng lắm chiêu như ngày hôm nay.
Hạ Băng tự tin có thể cắt đuôi được đám áo đen này.
Hạ Băng bỏ hộp phấn lại vào túi xách, sau đó lại lục tìm một chút, súng bắn điện của nàng đang ngoan ngoãn yên vị trong túi rồi.
Hạ Băng nhếch môi một cái, start~
Bãi xe rộng lớn chẳng có bóng người. Hạ Băng bước từng bước, ban đầu là chầm chậm, bọn người kia cũng chầm chậm theo sau nàng, khi nàng tăng tốc, bọn chúng liền tăng tốc theo.
Hạ Băng đảo mắt, dựa vào các kính cầu lồi ở bãi xe cùng khả năng quan sát nhạy bén, mà kết luận có tổng bốn tên to cao đang theo mình.
Nàng dựa vào thân hình mảnh mai của mình mà luồn lách, nấp sau một cây cột to, vốn dĩ có thể lên siêu xe phóng đi với vận tốc ánh sáng, nhưng thay vì chọn cách dễ dàng như vậy, nàng lại thích những thứ mang tính chất thử thách hơn.
Nàng cắt đuôi được hai tên, do bọn chúng chia 2:2 mà hành động, nấp sau cây cột to, nàng có thể nghe được tiếng bọn chúng trao đổi.
– Sao rồi, thấy nó đâu không?
– Không, mày bên đó, tao bên này.
Hạ Băng nhếch môi, cố gắng di chuyển nhẹ nhất có thể, nàng cúi người, lấy súng điện ra rồi bỏ túi xách xuống đất. Tiếng bước chân ngày càng gần, ngón tay nàng đặt lên cò súng cũng ngày càng chắc chắn.
Khi mà tên áo đen vừa xuất hiện, Hạ Băng ngay lập tức cười híp mắt, không chút lưu tình mà bắn thẳng vào người hắn.
Gã áo đen bị bắn trúng, đầu tiên là cảm giác đau nhói, ngay sau đó cả người run bần bật lên, cuối cùng là lăn đùng xuống đất.
Hạ Băng rất nhanh kéo hắn vào góc, lại thấy phần thắt lưng hơi cộm lên, nàng giở áo hắn lên liền thấy một khẩu súng!
Hạ Băng không khỏi rùng mình, ở nước A, việc người dân có súng là hợp pháp, nhưng ở nơi này, đây là vướng vào tội tàng trữ vũ khí.
Chắc chỉ là súng giả để dọa thôi nhỉ?
Nhưng lỡ Thanh Phương thật sự chơi lớn thì sao!?
Mé nó, biết vậy nãy đập chai rượu vào đầu nó luôn cho rồi! Khỏi cho nó đẻ trứng!
Không có thời gian để phân tâm, Hạ Băng rất nhanh đứng dậy vào tư thế sẵn sàng, tiếng ngã khuỵu của một người đàn ông cao to hiển nhiên đã đánh động đến tên còn lại.
Hạ Băng như cũ, bắn vào cổ hắn khi hắn vừa nhìn thấy nàng, để cho uy tín hơn, thậm chí nàng còn dùng cây súng vừa chôm được đập mạnh vào gáy hắn đến mức chảy cả máu.
– Có nghe tiếng gì vậy? Nghe tiếng gì không?
– Alo, alo.
Tiếng động phát ra từ bộ đàm của hai tên áo đen, Hạ Băng nhanh trí trộm lấy một cái rồi trực tiếp chạy một mạch đến xe mình.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Tay có chút run rẩy, thở hổn hển, nàng không đùa nữa, súng thật hay súng giả gì thì cũng quá nguy hiểm!
Hạ Băng định lấy điện thoại gọi điện cầu cứu, nhưng nhận ra bên tay mình trống không, chửi thề một tiếng, trực tiếp ấn nút khởi động xe.
Mắt đào hoa liếc nhanh qua kính chiếu hậu, phía sau nàng, một chiếc xe đen cũng nhanh chóng đuổi theo, dường như chúng không còn đủ nhẫn nại nữa, trực tiếp lộ mặt, muốn truy đuổi nàng.
Đường phố về khuya vắng lặng hơn bao giờ hết, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, thanh âm ma sát giữa bánh xe cùng mặt đường, gào rít đến chói tai.
– Damn.
Hạ Băng vừa xoay vô lăng, vừa luồn lách trong hẻm nhỏ, miệng chửi thề, đầu lại hoạt động hết công suất, nói chung là không ngừng nghỉ phân tích tình huống dù chỉ một giây.
Cuộc rượt đuổi diễn ra suốt 30 phút, Hạ Băng nhếch môi một cái, loại xe tầm thường ấy làm sao có thể truy đuổi được “ngựa chiến” của nàng.
Quả thật, Hạ Băng đã cắt đuôi được bọn áo đen, nàng đảo tay lái, thở ra một hơi mà chạy về đường lớn.
Xem ra lúc về phải bận bịu nữa rồi, còn phải điều tra thân thế lũ này nữa, dám xem thường nàng, chết tiệt!
Lần này Hạ Băng đã hạ quyết tâm, nếu mà chuyện này dính dáng gì tới con nhỏ Thanh Phương kia, nàng thề sẽ hành hạ cô ta đến chết sau đó bắt sống dậy chơi tiếp, con đũy này!
Siêu xe xé gió chạy vù vù trên đường lớn không người, bên trong xe, người đẹp bật Tokyo Drift, lẩm bẩm hát theo.
Đèn đỏ vừa chuyển xanh, Hạ Băng liếm liếm môi, hơi dẫm chân ga tiếp tục lao về phía trước, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên đầy bất ngờ mà mở to.
Hạ Băng dứt khoát dẫm mạnh vào chân ga, hai tay xoay vô lăng sang một bên đến lợi hại, siêu xe được nàng chăm chút từng li từng tí, phanh rất ăn, lốp bám đường.
Dưới mặt đường lớn, xe Hạ Băng thắng gấp vẽ một vòng tròn đen thật to trên mặt đường nhựa xám xịt, lốp sau cũng vì cú drift này mà bốc khói trắng.
Ầm— một tiếng.
Siêu xe bay lên lề đường, đầu đâm vào cột điện. Tim Hạ Băng đập điên cuồng, khuôn mặt xinh đẹp lúc trắng lúc xanh, chưa bao giờ nàng thấy khó thở như vậy.
Toàn thân bị chấn động, Hạ Băng hơi khó khăn thoát ly khỏi túi khí, nàng đưa tay lên ngực mình, nhằm trấn tĩnh trái tim ngu ngốc kia.
Con mẹ nó chứ, nàng còn sống!
May quá!
Nàng còn sống!
Nhưng mà, ĐCM!
Làm thế đéo nào lại có một chiếc container chạy khi đèn đỏ vậy?
Hạ Băng đưa tay đỡ trán mình, vì quá sợ hãi mà nàng dường như phát sốt luôn rồi.
Hạ Băng chớp chớp mắt, nhìn xuyên qua lớp kính cường lực cứng cáp, phóng tầm mắt ra ngoài, container cũng đã dừng lại một bên đường.
Hạ Băng cắn răng nhịn đau, mở cửa xe, muốn đi ra đánh chết gã tài xế.
– Ưm… ưm…
Hạ Băng vừa ra khỏi xe của mình, ngay lập tức từ phía sau xuất hiện một bàn tay thô ráp, đầu nàng bị trùm bởi một cái bao bố đen.
Hạ Băng giãy giụa cực mạnh với chút hơi tàn cuối cùng, rất nhanh sau đó, trước mắt chỉ còn một mảng đen vô định, nàng dần đánh mất dần ý thức.
– Con đ* này khó chơi thật!- Một tên chạy đến, hắn là người ngồi trên xe truy đuổi bị nàng cắt đuôi.
– Đi, lôi nó về cho Boss.- Người khác có chút trầm tĩnh nói với gã đang giữ lấy Hạ Băng rồi hất mặt ra lệnh.- Đừng để lại dấu vết, dọn cái đống này đi.