Anh hít sâu một hơi, nói: “Thất Thất, lần này là lần cuối cùng rồi.”
Tô Khởi không nói nữa. Cô nghe thấy bên kia có tiếng vang, âm thanh có hơi vọng lại, thắc mắc: “Anh ở đâu đó?” “Leo cầu thang.”
“Không có thang máy hả?”
Anh cười: “Thang máy bị mất tín hiệu mà?”
Trong lòng Tô Khởi thoáng dâng lên dòng nước ấm, cô hỏi: “Anh báo cáo coi, bên anh thế nào?”
“Chỗ chim chả thèm ị, rất hoang vắng.” Lương Thuỷ kể tình hình bên đó, rồi nói chuyện hơn một tiếng nữa.
Cúp điện thoại, trời đã tối đen. Rất nhiều cửa sổ của các gia đình trong khu sáng đèn lấp lánh, từng chấm như ngôi sao. Không biết là nhà cô gái nào mở bài hát《Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ》của Lương Tĩnh Như, giai điệu ngập tràn ngọt ngào.
Tô Khởi ngồi thêm được một lúc nữa thì di động vang lên, là tin nhắn của Lâm Thanh: “Thất Thất, cậu về đi.”
Tô Khởi khiêng Doraemon lên lầu. Lộ Tử Thâm đứng ở cửa phòng ngủ, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, có lẽ là vẫn nhớ lúc nãy cô mắng anh là đàn ông tồi.
Tô Khởi nhếch miệng cười: “Anh Tử Thâm, anh uống nước không?”
Lộ Tử Thâm: “Không uống.”
“Ò.” Cô lập tức trốn vào phòng, Lâm Thanh đang dọn đồ. Đôi mắt cô ấy sưng lên như quả hạch, ban nãy vừa mới khóc dữ dội, nhưng trên mặt rõ ràng không còn buồn bã nữa.
Tô Khởi nói: “Cậu phải đi hả?”
Lâm Thanh gật gật đầu.
“Cậu với anh ấy…”
Lâm Thanh gục đầu xuống: “Hiểu lầm anh ấy.”
Tô Khởi buông Doraemon ra, cho Lâm Thanh một cái ôm lớn: “Thanh Thanh, tớ vẫn luôn ở đây, cậu có gì thì tới tìm tớ….” Cô thì thầm, “Cậu siêu xuất sắc luôn, thật đó.”
Vành mắt Lâm Thanh đỏ hoe, cằm đặt trên vai Tô Khởi, cô gật đầu: “Ừm.”
Tô Khởi đưa bạn ra cửa, nhìn cô ấy xuống lầu cùng Lộ Tử Thâm.
Hai người họ ở khách sạn một đêm, hôm sau trở về Thượng Hải. Một tuần sau, Lộ Tử Thâm về Mỹ.
Phong ba qua đi, Tô Khởi vẫn bận thi nghiên cứu sinh.
Lương Thuỷ ở Mỹ học lái máy bay rất thuận lợi. Anh thường xuyên gửi ảnh cho cô, tất cả đều là phong cảnh khi anh bay —— sương mù sáng sớm khi cất cánh; mặt trời nhô ra khỏi mặt biển; ánh trăng rọi xuống trong đêm khuya; ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà trong thành phố nhộn nhịp; mặt trăng to tròn như chiếc đĩa ngọc; những tầng mây nhuộm sắc ráng đỏ của trời chiều; đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa như đám mây, kề sát những gợn mây kề sát nhau thành một vùng trời….
Ngày nào cũng có những tấm ảnh phong cảnh khác nhau cho cô.
Hai nơi trái múi giờ, ngày đêm ngược nhau.
Mỗi sáng thức dậy xem ảnh phong cảnh anh gửi, Tô Khởi tưởng tượng ra dáng vẻ anh mặc đồng phục bay ngồi trong khoang điều khiển bay lượn lên trời, cả ngày tự học với một tâm trạng vui vẻ. Đến buổi tối cô về nhà là đúng lúc anh chuẩn bị lên máy bay, sẽ nói chuyện vài câu với cô.
Đến khi anh bay lượn trên trời xanh, cô đã yên giấc.
Lặp đi lặp lại.
Thu đi đông đến, nhiệt độ giảm xuống.
Mỗi ngày Tô Khởi đi trong gió lạnh trong khuôn viên trường, trong lòng thấy bình tĩnh, kiên định và ấm áp trước nay chưa từng có.
Ngay cả gió có lạnh hơn nữa cũng không thể thổi tắt.
Gần đến Giáng Sinh, năm nay Lý Phong Nhiên không biểu diễn trong nước, mà diễn ở Vienna.
Trước ngày biểu diễn, Lương Thuỷ đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Phong Nhiên, nói đến thành phố của anh.
Lý Phong Nhiên đến đột ngột, nói là gặp mặt một lần rồi đi. Cũng may Lương Thuỷ được nghỉ, đang dọn hành lý chuẩn bị ngày mai về cho Tô Khởi bất ngờ, nên đúng lúc có thời gian gặp.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê.
Hôm đó trời đổ tuyết lớn. Lương Thuỷ xuống xe buýt, hướng đi đến quán cà phê đóng tuyết rất dày. Thành phố nhỏ này dân cư thưa thớt, người nước ngoài ở đối diện đường hiếm khi thấy người sống, nên hào hứng vẫy tay chào hỏi.
Lương Thuỷ đi vòng vào quán cà phê, Lý Phong Nhiên ngồi cạnh cửa kính sát đất, mặc áo len xám nhạt, áo khoác đặt trên sô pha.
Màu tuyết phản chiếu lên gương mặt chàng trai trẻ, có hơi cô đơn. Cậu mỉm cười với Lương Thuỷ.
Lương Thuỷ đi qua kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, cởi áo khoác lông, nói: “Không phải Giáng Sinh này cậu diễn ở Vienna sao?”
Đó là buổi biểu diễn solo đầu tiên của Lý Phong Nhiên trên một sân khấu quốc tế quan trọng.
“Sao đó? Không lẽ căng thẳng, tới tìm tớ nói chuyện phiếm?” Lương Thuỷ chọn xong cà phê rồi trêu bạn.
Lý Phong Nhiên cười cười.
Cả hai đều biết không phải nguyên nhân này.
Có lẽ cậu chưa biết phải mở miệng thế nào, cho nên chưa nói, câu được câu không trò chuyện với Lương Thuỷ về tình hình gần đây. Họ nhìn ra tuyết bên ngoài, rồi lại nói về nhóm bạn.
Buổi chiều sau khi tuyết rơi, quán cà phê hết sức vắng vẻ, chỉ có hai người họ.
Bên trong quán ấm áp, mở nhạc du dương, xong một bài, rồi đến bài《Just one last dance》.
Lý Phong Nhiên nghe bài hát này thoáng cứng đờ, rũ mắt xuống.
Lương Thuỷ buông ly cà phê: “Nói đi, cậu với Vu Vãn sao rồi?””
“Cậu biết rồi à?”
Lương Thuỷ cạn lời: “Cậu mà tới tìm tớ thì bảo đảm có chuyện. Mới vừa lướt Weibo của cô ấy, đổi tên rồi.”
Cá viên nhỏ.
Không còn “của Phong Phong” nữa.
Lý Phong Nhiên cúi đầu, xoa mặt: “Mẹ tớ gọi điện cho em ấy.”
Lương Thuỷ im lặng một lúc, nói: “Chia tay rồi?”
Lý Phong Nhiên không trả lời. “Cô giáo Phùng đúng là….” Lương Thuỷ không tiện đánh giá, chấc lưỡi, hỏi, “Hồi nào?”
Lý Phong Nhiên rũ mắt suy nghĩ: “Halloween.”
Sắp hai tháng.
Lương Thuỷ hơi hé miệng, có chút không biết phải nói gì. Anh cầm ly cà phê, điều chỉnh dáng ngồi, nói: “Tới bây giờ cậu mới phản ứng kịp?”
Lý Phong Nhiên ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nói: “Bây giờ mới không chịu đựng nổi.”
Lương Thuỷ im lặng.
Vu Vãn là người nói chia tay.
Lý Phong Nhiên đại khái có thể đoán được Phùng Tú Anh nói gì với cô. Vu Vãn nói chia tay anh rất bình tĩnh, giọng điệu còn cực kỳ dịu dàng, bảo anh luyện đàn cho tốt, chuẩn bị cuối năm biểu diễn.
Lúc đó Lý Phong Nhiên hơi buồn, nhưng cậu không nói lời nào, chỉ nói chữ được. Sau đó không còn liên lạc nữa.
Cậu vẫn làm những việc bản thân làm hàng ngày, chỉ là dần dần không thấy quen lắm.
Luyện đàn được một lúc, ngẩng đầu lên, không có gương mặt tươi cười của cô; quay đầu lại, cũng không có ánh mắt mong ngóng của cô. Nhưng cậu vẫn im lặng, chỉ là ngẩn người một lúc, rồi lại cúi đầu tiếp tục luyện tập.
Cho đến hôm qua, cậu vào một khách sạn, lúc đợi người thì thấy có một cây đàn piano to nên đàn đại vài nốt. Một đôi vợ chồng người nước ngoài đi ngang qua, người chồng nói muốn mời cậu đàn một đoạn trong bài《Mariage d”amour》, tặng cho người vợ “”vàng [2]”” của mình.
[2] ở đây là chỉ đám cưới vàng, là vợ chồng đã cưới nhau 50 năm.Lý Phong Nhiên đàn ngay. Khi giai điệu vang lên, cậu nhớ tới Vu Vãn từng múa ballet trên nền bài nhạc này cho cậu.
Đàn xong, người đàn ông kia nói: “Chàng trai trẻ, cậu đàn bài này buồn quá, có phải nhớ đến bạn gái của mình không?””
Một tiếng sau, cậu bay đến New York tìm Vu Vãn.
Hai người thậm chí cũng chưa ngồi xuống. Trong một con phố trong trời tuyết, Vu Vãn từ chối anh.
Cô nói: “Phong Phong, anh và em chia tay không phải vì mẹ anh, mà là vì anh. Em không biết rốt cuộc anh thích em, hay là không biết từ chối, quen có em rồi.”
Lương Thuỷ hỏi: “Cậu trả lời thế nào?”
Lý Phong Nhiên nói: “Để anh nghĩ kỹ rồi trả lời em.””
(Editor: Lạy ông =)))))))))))))))))))))))))
Lương Thuỷ giơ tay sờ trán: “….”
Anh đột nhiên nhớ tới Tô Khởi từng nói, Lý Phong Nhiên không có kinh nghiệm sống.
Anh thở dài thườn thượt, dựa vào lưng ghế sô pha, “Cậu thích cô bé không?””
Lý Phong Nhiên hỏi lại: “Thích là sao?”
Lương Thuỷ vừa mở miệng, bị cậu hỏi thế thì đột nhiên đáp: “Hồi đó cậu nói, thấy cô ấy thì rất vui, không thấy thì nhớ, nghĩ đến thì tim đau nhói.”
Lý Phong Nhiên không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt cô đơn, nỗi đau dâng lên trong ánh mắt.
Lương Thuỷ nhìn vẻ mặt của cậu bạn, tựa như nhìn thấy mình trước kia, anh xác định: “Cậu thích cô bé đó. Bây giờ nhận ra rồi, cho nên không dám nói với cô ấy?”
Lý Phong Nhiên nói: “Có lẽ tớ là một người thất bại….. giống như bố tớ.” Cậu cười chua xót, nói, “Tớ không thể từ bỏ piano vì cô ấy, có lẽ thích của tớ không đủ…..”
Lương Thuỷ ngồi đối diện cúi đầu, lắc đầu liên tục.
“Lý Phàm, thích không phải là từ bỏ, cũng không phải là dựa vào từ bỏ để chứng minh mình thích. Đó là đau khổ. Tớ sẽ không bảo Thất Thất bỏ nghiên cứu của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không bắt tớ bỏ trượt băng, bỏ bay. Tớ nghĩ, Vu Vãn cũng chưa từng có suy nghĩ này.” Lương Thuỷ nói, “Thích là thành quả của nhau. Tại sao cậu lại cho rằng thích và piano lại phải khắc nhau nước với lửa? Đâu phải đâu.”
Lý Phong Nhiên ngẩn người.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều cho rằng đây là một vấn đề chọn một trong hai, hoặc là công việc, hoặc là tình cảm. Bị mắt kẹt trong đó, mãi mãi là mâu thuẫn, oán giận, và những cuộc cãi vã không ngừng.
Cậu giật mình, nói: “Tớ không biết phải hòa hợp thế nào.”
“Đơn giản thôi.” Lương Thuỷ tựa vào bàn, lấy đồ khuấy gõ xuống dĩa, “Lúc ở bên nhau, trong mắt có cô ấy; lúc không ở bên nhau, trong lòng có cô ấy.”
“Chỉ vậy?”
“Chỉ vậy thôi.”
Cậu như đang suy tư gì đó.
Lương Thuỷ nói: “Lý Phàm, thích thì phải nói ra. Cho dù là bất cứ lúc nào. Nếu không, cô ấy sẽ không có cảm giác an toàn. Giống như cậu không liên lạc với cô ấy suốt hai tháng…. Lúc tớ và Thất Thất chia tay cũng chưa từng làm vậy.”
Lý Phong Nhiên cứng đờ người, ngồi tại chỗ, cũng không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên nhìn xuống đồng hồ, lấy áo khoác, nói: “Thuỷ Tạp, tớ đi trước đây.”
Lương Thuỷ cũng giật mình, hỏi: “Bây giờ không phải cậu nên đi Vienna à?”
Lý Phong Nhiên: “Tớ đáp xuống New York trước.”
Lương Thuỷ đứng dậy đi theo cậu ra ngoài, nói: “Vậy bên mẹ cậu thì sao?”
Lý Phong Nhiên nói, thật ra hai tháng trước, sau khi Phùng Tú Anh gọi cho Vu Vãn, cậu đã cãi nhau một trận với bà.
Cũng có thể là trong khoảng thời gian này cậu không chủ động liên lạc với gia đình, thái độ của Phùng Tú Anh đã dịu lại.
Hai người ra khỏi quán cà phê, đi đến ven đường, Lương Thuỷ đưa tay ngăn một chiếc taxi, nói: “Đi đi. Tớ cảm thấy, hai người còn hi vọng.”
Lý Phong Nhiên không nói gì, đột nhiên bước lên một bước, ôm chặt Lương Thuỷ, khoảng ba giây mới buông ra, rồi lên xe.
Xe taxi đi xa, để lại hai vệt sâu trên tuyết.
Lương Thuỷ đứng tại chỗ, bỏ hai tay vào túi quần. Sắc tuyết sáng đến nỗi khắp nơi sáng trưng, mênh mông, rất chói mắt.
Lộ Tử Hạo, Tiếu Ngọc; Lộ Tử Thâm, Lâm thanh; Lý Phong Nhiên, Vu Vãn….
Khi còn bé, chưa từng nghĩ tới—— Ngày còn bé, thích là thích, chưa bao giờ cảm thấy bắt đầu một mối quan hệ thì dễ, nhưng đi đến cuối cùng mới khó.
Đột nhiên anh thấy rất biết ơn, thật may là khi đi đã qua con đường đầy khó khăn, Tô Thất Thất vẫn ở đó.
Tựa như ông trời đã thưởng cho họ.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu không khí mát lạnh, chợt muốn bay về ngay lập tức, ôm cô, sờ đầu cô, che chở cô cưng chiều cô, để cô mãi mãi là Tô Thất Thất vui vẻ và vô lo của hẻm Nam Giang, mãi mãi không phải đau buồn và tổn thương.
Anh móc di động ra, cũng không quan tâm bây giờ ở Trung Quốc là ba giờ sáng. Cô tắt tiếng di động, chắc sáng mai mới đọc được.
“Anh nhớ em.”
Anh đứng trong tuyết, từng câu từng chữ, đều là đào tận từ trong lòng mà ra.
“Thất Thất, anh nhớ em nhiều lắm.”
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Tâm sự (29)]Chạng vạng, tuyết rơi càng ngày càng nhiều.
Vu Vãn trùm nón áo lông lên, ra khỏi phòng múa, xuống cầu thang, đi đến cửa khu lớp học thì thấy Lý Phong Nhiên đứng ở bậc thang, phía sau bông tuyết bay đầy trời.
Vu Vãn kinh ngạc: Anh… bây giờ anh không phải nên đến Vienna sao?
Lý Phong Nhiên mỉm cười: Đột nhiên muốn đến gặp em.
Vu Vãn gấp gáp: Buổi biểu diễn của anh thì sao? Tối mai là mở màn đó, sao anh còn ở đây?
Lý Phong Nhiên lấy một vé VIP trong túi ra: Đi với anh nhé.
Vu Vãn:…..
Lý Phong Nhiên: Lần biểu diễn này, rất quan trọng với anh. Em, cũng rất quan trọng.
Vu Vãn: Em quan trọng gì đâu?
Lý Phong Nhiên: Anh nghĩ kỹ câu hỏi kia rồi.
Vu Vãn: Dạ?
Lý Phong Nhiên: Anh thích em. Rất chắc chắn.
(Gió thổi qua, bông tuyết rơi lên tóc Lý Phong Nhiên.)
Vu Vãn (mỉm cười, cố ý): Vậy em với piano, anh thích ai?
Lý Phong Nhiên im lặng.
Vu Vãn: Trả lời đi.
Lý Phong Nhiên: Piano.
Vu Vãn: Xớ! (quấn khăn quàng cổ, đi vào tuyết)
Lý Phong Nhiên (lặng lẽ đi theo cô xuống bậc thang): Đi Vienna không?
Vu Vãn (không nói lời nào, đưa tay vào trong túi áo anh, cầm tay anh): Anh nắm tay em dắt đi là em đi với anh rồi còn gì? Cái này mà cũng không biết, còn để em dạy.
Lý Phong Nhiên: Ò. (nắm chặt tay cô)