“Biết rồi mà.” Tô Khởi đổ ra một ly nhựa cho mình, đang từ từ uống thì nghe Trình Anh Anh nói: “Quên nói với anh, em gọi Khang Đề đến ăn cơm tất niên.” Tô Miễn Cần: “Cái này còn cần phải nói à.”
Tô Khởi dò hỏi: “Thuỷ Tạp thật sự không về hả mẹ?”
Trình Anh Anh nói: “Không về được. Mùng 2 là bắt đầu tập luyện rồi.”
Tô Khởi thấy hơi buồn. Cô lén lấy di động của Trình Anh Anh gọi cho Lương Thuỷ, cúp máy sau ba tiếng vang. Cô đợi trong chốc lát, không thấy gọi lại.
Tô Khởi lại gọi lần nữa.
Còn chưa kịp cúp thì đầu bên kia đã bắt máy: “A lô?”
Tô Khởi vội la lên: “Cậu bắt máy chi á?”
Lương Thuỷ sửng sốt: “Thất Thất? Tớ tưởng là….. mẹ.”
Tô Khởi: “Tớ cúp rồi cậu gọi lại cho tớ nha. Nếu bị trừ tiền điện thoại thì mẹ mắng tớ đó.”
Lương Thuỷ: “Ừm.”
Tô Khởi: “Khoan, từ từ.”
Lương Thuỷ: “Sao vậy?”
Tô Khởi: “He he, còn nói được 43 giây lận. Bây giờ mới qua 17 giây, úi, 18 rồi. Nói chuyện khác nhanh lên!”
Lương Thuỷ ở đầu bên kia khẽ cười.
Tô Khởi hỏi: “Thuỷ Tạp, một mình cậu ăn Tết xa nhà, nhớ nhà không?”
Lương Thuỷ không đáp mà hỏi lại: “Sao cậu nói chuyện nhỏ xíu vậy?”
Tô Khởi: “Ngốc. Tớ đang gọi lén.”
Lương Thuỷ cũng bắt chước nhỏ giọng theo: “Ừm.”
Tô Khởi cạn lời, nhịn cười: “Tớ mới hỏi cậu đó.”
Lương Thuỷ: “Cũng bình thường. 56 giây rồi. Tớ cúp rồi gọi lại cho cậu.”
Tô Khởi: “Ok, cúp nhanh lên.”
Cô nằm trên giường, chưa đến mười giây thì màn hình di động sáng lên, trước khi chuông vang lên thì Tô Khởi đã bắt máy: “A lô?”
Lương Thuỷ hỏi: “”Đang làm gì đó?”
Tô Khởi: “Uống nước dừa. Cậu có mua cho bản thân nhiều đồ ăn ngon không vậy?”
Lương Thuỷ: “Không có mua. Huấn luyện viên kiểm soát đồ ăn của tớ, nhiều món không được ăn.”
Tô Khởi không hiểu lắm: “Vậy thôi. Tớ nghe dì Đề Đề nói bây giờ cậu tiến bộ lắm đúng không?”
Lương Thuỷ ở đầu bên kia hình như hơi xấu hổ, cười bất đắc dĩ: “Mẹ này! Cũng bình thường, đâu có ghê gớm như mẹ tớ nói.”
Tô Khởi lăn một cái trên giường nhỏ của mình. Đằng này là tiếng bố mẹ lặt rau rửa rau, đằng kia là tiếng mọi người vui vẻ ném tuyết, mà trong lòng bàn tay cô là giọng nói của Thuỷ Tạp.
Căn phòng nhỏ của cô cũng yên tĩnh như trong điện thoại, sắc tuyết rọi vào hoa văn trên cửa kính, mờ mờ, an yên.
Tô Khởi nói: “Cậu phải vui vẻ mỗi ngày đó nha, vui vẻ là được.”
Lương Thuỷ không nói gì trong chốc lát.
Tô Khởi nghiêng đầu: “Thuỷ Tạp?”
Lương Thuỷ hỏi: “Mọi người đều ở đó hả?”
Tô Khởi nói: “Ở đây hết nè. Nếu cậu về thì tốt rồi. Tớ muốn cậu về.” Cô nói câu này thì giọng nói nhỏ lại, có chút buồn bã.
Lương Thuỷ nói: “Vậy cậu ước đi.”
Tô Khởi thắc mắc: “Uớc thì linh nghiệm sao?” Cô đang tính nói tiếp thì Trình Anh Anh kêu: “Thất Thất, lấy cho mẹ điện thoại, mẹ gọi cho bà ngoại.”
Tô Khởi giật cả mình, nói nhỏ: “Tớ cúp nha.”
Lương Thuỷ cũng thấp giọng: “Ừa.”
“Năm mới vui vẻ nha Thuỷ Tạp.”
“Ừm.”
Tô Khởi cúp máy, xoá cuộc gọi, rồi trả điện thoại cho Trình Anh Anh.
Trình Anh Anh thắc mắc: “Sao nóng hổi vậy?”
Tô Khởi: “Con ngồi lên một hồi mới phát hiện.”
Trình Anh Anh: “Hèn chi thúi ình.”
Tô Khởi: “Mẹ này á!”
Cả ngày trời bọn trẻ chơi đùa, còn người lớn thì nấu cơm, còn có âm thanh cả nước trải qua ngày đầu năm trong CCTV-1.
Nhà họ Lộ và nhà họ Lý có nhiều họ hàng, chưa đến giữa trưa thì chú bác đều đến. Trong hẻm vô cùng náo nhiệt.
Họ hàng của nhà họ oTô đều ở nơi khác, chỉ có một nhà bốn người đoàn viên. Quan hệ giữa Thẩm Huỷ Lan và người nhà bên chồng không tốt, cũng chỉ có cả nhà ăn Tết. Hai nhà hợp lại, thêm cả Khang Đề, tám người cùng nhau qua năm mới.
Trên bàn cơm cũng tự nhiên tràn đầy niềm vui. Đối diện với một bàn đầy món ngon, bọn trẻ ăn uống thoả thích, ăn no thì ngồi xem tiệc mừng xuân.
Người lớn còn đang ăn cơm uống rượu, nói chuyện nhà cửa.
Tô Khởi xem tiệc được một nửa, không có hứng thú, đi tìm Lý Phong Nhiên và Lộ Tử Hạo. Bên nhà họ cũng là trẻ con xem TV, người lớn thì ngồi ở bàn uống rượu. Cơm tất niên mà không ăn trong ba bốn tiếng thì không thể giải tán.
Cả bọn bàn bạc xong, tìm Khang Đề hỏi xin chìa khoá, rồi lại chạy lên gác mái của Lương Thuỷ chơi cờ tỷ phú.
Tô Khởi xách túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn vặt, nói với Lý Phong Nhiên: “Ăn của tớ nè.”
Lý Phong Nhiên ừm rồi ngoan ngoãn cầm một túi bánh men Vượng Tử.
Lúc lên lầu, Tô Khởi nhìn thấy màn hạc giấy vẫn còn treo ở cửa. Thời gian thấm thoát trôi qua, hình như là hè hai ba năm trước rồi. Bây giờ hạc giấy đã hơi phai màu.
Bí mật vẫn ở đó.
Cô đẩy cửa vào, phòng Lương Thuỷ lâu rồi không có người ở, mùi gỗ ẩm ướt xộc vào mũi, nhưng tấm trải bàn, tủ quần áo và ga giường đều sạch sẽ ngăn nắp như cũ. Có thể thấy được, tuy Khang Đề bận bịu, nhưng vẫn thường xuyên dọn dẹp.
Tô Khởi đi vào, bỏ túi xuống, cười nói: “Sau này chỗ này có lẽ sẽ biến thành chỗ ở cũ của Lương Thuỷ. Ha ha.”Lâm Thanh nói: “Nếu Thuỷ Tử thành quán quân, phóng viên nhất định sẽ đến phỏng vấn nơi cậu ấy ở.”
Tô Khởi nhìn xung quanh, gác mái hơn 20 mét vuông, so với phòng đơn chỉ có mấy mét vuông trong hẻm Nam Giang này thì quả thực là vô cùng cao cấp.
Nhớ lúc cô còn rất nhỏ, lần đầu tiên vào phòng Lương Thuỷ, nhìn thấy tủ quần áo mới tinh, thấy bàn lớn, tủ gỗ đầu giường, tủ ngăn kéo, tủ để tivi và sô pha lớn, cô đã nghĩ đây là căn phòng xịn nhất mà mình từng thấy. Phía trước và phía sau gác mái của cậu đều có cửa sổ, một bên nhìn thấy ngói đỏ hẻm Nam Giang, một bên nhìn thấy sườn đồi xanh mướt phía sau con đê. Vào mùa hè, mở cả hai cửa sổ, gió lùa vào thổi phồng quần áo, còn sảng khoái hơn cả quạt điện.
Bây giờ, chẳng mấy chốc, đã mười mấy năm nhẹ nhàng lướt qua.
Bản bính âm cho trẻ em dán trên tường đã bị poster của Kobe Bryant, Lâm Tuấn Kiệt và Châu Kiệt Luân dán chồng lên, đồ nội thất đã sang trọng và mới tinh cũng bị tróc sơn. Nhưng vì tróc sạch sẽ, lộ ra màu gỗ cứng bên trong, lại mang một vẻ đẹp khác của sự đơn giản theo năm tháng.
Lộ Tử Hạo ngồi xuống, thở dài, nói: “Tớ nhớ Thuỷ Tử quá.”
Mọi người không hẹn mà cùng thở dài.
Thế nhưng, trưởng thành chính là một quá trình chia xách. Đạo lý này, họ hiểu rõ hơn so với khi còn nhỏ.
Cả bọn chơi không biết bao lâu, khi trời sập tối, họ hàng các nhà giải tán thì người lớn lại đến tập hợp ở nhà Khang Đề. Cả nhóm đàn ông phụ nữ hẻm Nam Giang mang trái cây, hạt khô, bia, rượu vang đỏ và đồ ăn vặt đến, hát karaoke.
Nhạc dạo dưới lầu vang lên, Tô Khởi vô thức hát theo: “Đất trời mênh mang, lữ khách vội vàng, thuỷ triều dâng rồi hạ.”
Lâm Thanh cũng ngâm nga theo: “Ân ân oán oán, sinh tử bạc đầu, mấy ai có thể nhìn thấu.”
“Hồng trần cuồn cuộn, ái tình mê muội….” Mọi người đều cùng hát theo.
(*) Bài “Một kiếp phong ba”.
Chơi trò chơi, nghe nhạc, ăn đồ ăn vặt, nhạc nền là tiểu phẩm trong gala. Trời ngày càng tối dần, hình như tuyết lại bắt đầu rơi.
Trình Anh Anh dưới lầu gọi lên: “Thất Thất, mấy đứa xuống đây, chuẩn bị ăn bánh trôi!”
Ăn bánh trôi vào 12 giờ đêm giao thừa là truyền thống của mỗi gia đình trong hẻm Nam Giang, ngụ ý đoàn viên.
Cả đám trẻ chạy xuống lầu, các bố thì lau dọn bàn trà, các mẹ thì bưng chè trôi rượu gạo nóng hổi lên.
Trong tiếng bước chân, vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Lạc thính tai nhất: “Có người gõ cửa.”
Yên lặng một giây.
Đùng đùng đùng.
Không nghe nhầm.
“Ai vậy nhỉ?” Trần Yến đứng gần nhất, mở cửa ra. Lương Thuỷ cả người đầy tuyết, đôi mắt đen lấp lánh, gương mặt lạnh đến đỏ bừng, mở miệng thở ra một hơi: “Dì Yến Tử năm mới vui vẻ ạ.”
Trần Yến hét to: “Khang Đề! Xem ai về nè!”
Cả nhà đều náo nhiệt: “Ôi chao, Thuỷ Tạp!”
“Thuỷ Tạp về rồi!”
“Còn bưng bánh trôi gì nữa, mau lại đây!”
“Hẻm Nam Giang hôm nay đoàn viên rồi!”
Khang Đề nghe tiếng thì bước ra từ sau nhà, vừa thấy Lương Thuỷ thì vành mắt đỏ lên, đi đến đánh nhẹ cậu vài cái: “Cũng không thèm nói một tiếng, bày đặt cho mẹ ngạc nhiên nữa!”
Lương Thuỷ ôm mẹ, sờ sờ đầu mẹ, nói: “Xin nghỉ tạm thời.”
Trình Anh Anh cười: “Mẹ cháu lúc nấu bánh trôi thì nhớ cháu, còn khóc nữa cơ.”
Khang Đề: “Khỉ khô, rõ ràng là do khói.”
“Mẹ vậy mà khóc á? Xấu hổ chưa kìa?” Lương Thuỷ cúi đầu nhìn mẹ mình, trêu mẹ không chút khách khí. Khang Đề giận dỗi, lại đánh cậu vài cái.
Lâm Gia Dân: “Đáp sân bay nào ấy Lương Thuỷ?”
Lý Viện Bình: “Vé xe lửa là….”
Lương Thuỷ vừa trả lời mấy câu thăm hỏi của các chú các dì v2 các bạn, ánh mắt thì lơ đãng liếc qua Tô Khởi.
Tô Khởi đứng ở bàn ăn, mỉm cười chờ.
Vừa rồi, Lương Thuỷ vừa vào nhà thì cô đã xông đến gọi: “Thuỷ Tạp!”. Lương Thuỷ vừa quay đầu nhìn cô, ánh mắt vội nhìn nhau, còn chưa kịp nói chuyện thì Lâm Gia Dân đã kéo cậu hỏi thăm, người lớn đều vây quanh. Tô Khởi không chen vào, đi đến chỗ khác.
Hôm nay cậu mặc áo khoác đỏ, bên trong là áo len cổ cao màu trắng, đẹp trai quá chừng. Cũng không biết là do nửa năm không gặp, hay là bên ngoài trời quá lạnh, đôi mắt cậu trong trẻo, giống như được băng tuyết rửa sạch, gương mặt cũng bị gió thổi lạnh buốt, hình như còn đẹp trai hơn so với nửa năm trước. Đỉnh mày và độ cong của mũi càng rõ nét.
Tô Khởi vẫn đang lén quan sát cậu, thì thấy tuy cậu nói chuyện với mọi người, nhưng ánh mắt lại dời sang đây, nhìn cô một cái, rất nhẹ, dừng lại chừng ba giây rồi mới dời đi.
Tô Khởi bị ánh mắt đó của cậu làm cho trái tim nhộn nhạo, vô thức sờ sờ mặt, lại nhanh chóng quay đầu nhìn vào gương, xác định trên mặt mình không có vụn bánh que cay và vừng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa quay đầu lại thì Trình Anh Anh đã đặt chén bánh trôi vào tay cô: “Ăn nhanh đi, lát nữa nguội đó,” rồi lại nói to: “Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nha!”
“Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nha!”
Người lớn và trẻ nhỏ đều cầm chén bánh trôi. Lương Thuỷ vừa bỏ hành lý xuống, trong tay đã có ngay một chén. Khang Đề chậc lưỡi: “Nhìn tay con lạnh ngắt kìa, mặc ít đồ quá!”
Tô Khởi nhìn tay cậu, đỏ bừng.
Thẩm Huỷ Lan vội nói: “Thuỷ Tử, qua đây sưởi ấm, nhanh lên đi cháu.”
“Dạ.” Lương Thuỷ đi về phía đầu sô pha kia, lúc đi qua Tô Khởi thì cúi đầu hỏi: “Cao lên?”
Giọng nói trầm thấp của chàng trai dừng bên tai, tim Tô Khởi lỡ một nhịp, hình như còn ngửi thấy mùi hương trên người cậu, còn mang theo hơi lạnh của băng tuyết.
Cô vô thức bật người dậy, nói: “Lần trước đo chiều cao trong trường, tớ đã 1m7 rồi đó biết chưa? Hơn nữa tớ còn cao lên được nữa.”
Lương Thuỷ đứng ở chỗ trống giữa sô pha và lò sưởi. Phùng Tú Anh thu chân lại nhường chỗ cho cậu. Cậu bưng chén bánh trôi, vừa đi vào trong, vừa cười: “Vậy cậu ráng lên.”
Tô Khởi húp một muỗng rượu gạo, nói: “Lộ Tạo cao thêm 3 cm đó, giờ cậu ấy 1m72 rồi.”
Lương Thuỷ quay sang nhìn Lộ Tử Hạo ngồi cạnh mình: “Được quá nha.”
Lộ Tử Hạo: “Đúng vậy, đi thêm giày đế cao thì thành ngay 1m75.”
Lý Phong Nhiên: “Nhét thêm miếng lót giày là 1m78.”
Lương Thuỷ: “Tóc làm phồng lên chút, 1m8 liền.”
Lâm Thanh sặc một cái. Mọi người đều cười vang.
Ăn xong bánh trôi, các mẹ dọn chén đi rửa, các bố đánh bài ở bàn cơm.
Tô Khởi ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh sô pha, đang lột quýt. Lương Thuỷ vỗ vỗ vào ghế sô pha, nói: “Qua đây.”
“Ò.” Tô Khởi qua ngồi xuống, Lương Thuỷ nhấc tấm chăn ở lò sưởi lên, Tô Khởi thò chân vào sưởi ấm, Lương Thuỷ lại lấy cái gối cho cô dựa lưng.
Không biết là vì lâu rồi không gặp hay vì điều gì khác, cô không được tự nhiên lắm, cuống quýt liếc nhìn cậu, hỏi: “Không phải cậu nói không về sao?”
Lương Thuỷ khẽ hỏi: “Không phải cậu nói muốn tớ về à?”
Trong lòng Tô Khởi “bùm” một cái, ngẩng đầu nhìn cậu.
Đôi mắt đen láy của cậu lặng lẽ nhìn cô, trái tim cô thì đang đập loạn như hươu đang chạy. Cậu lẳng lặng nhìn cô một lúc, chợt mỉm cười: “Chọc cậu thôi, lúc cậu gọi thì tớ đã ở sân bay rồi.”
“……” Tô Khởi đánh một cái vào tay cậu, “Lại lừa tớ!”
Lương Thuỷ bật cười, lười nhác dựa vào gối, nói: “Thất Thất, lột cho tớ một trái quýt.”
Tô Khởi hừ một tiếng: “Cậu đâu phải không có tay.”
Lương Thuỷ đang định nói gì đó, Lộ Tử Hạo kéo tay cậu. Cậu quay sang nói chuyện với Lộ Tử Hạo và Lý Phong Nhiên. Tô Khởi lấy hai quả quýt, lột cho cậu: “Nè.”
Lương Thuỷ đang nói chuyện với Lý Phong Nhiên, tay nhận quýt bỏ vào miệng, không nhìn cô, như thể không khí trước giờ vẫn là vậy.
Tô Khởi thấy trong lòng ngọt ngào không giải thích được.
Nào ngờ Thẩm Huỷ Lan nhìn thấy, trêu ghẹo: “Thất Thất, bị dì tóm được rồi nha. Chỉ lột quýt cho Thuỷ Tử, còn Phong Nhiên với Tử Hạo lại không có phần, cả đám lớn lên cùng nhau mà thiên vị quá.”
Cả nhóm người lớn đều cười.
Mặt Tô Khởi lập tức đỏ như chữ Phúc treo trên tường, cô phản ứng cực nhanh, vội nói: “Cháu đâu phải có sáu tay đâu, phải từ từ chứ, đúng không ạ?”Sau đó, nhanh chóng lột hai quả quýt, nói, “Đây là của Lộ Tạo, Phong Phong còn phải chờ.”
Người lớn chỉ đơn thuần là trêu ghẹo, không quậy cô nữa.
Cô cúi đầu lột quýt, trong lòng như gấp gáp như có quỷ.
Lương Thuỷ ngồi bên cạnh nói chuyện, ra vẻ vô tình dựa vào gối, điều chỉnh vị trí thấp hơn, lúc chỉnh gối thì danh chính ngôn thuận “vô tình” nhìn cô vài lần. Gương mặt của người con gái đỏ như máu, hai lỗ tai cũng đỏ bừng, đỏ đến nỗi….. nếu mà sờ lên, hẳn là vừa nóng vừa mềm mại.
Lương Thuỷ vô cớ thấy hơi nóng.
Thật ra hồi nãy lúc vừa vào nhà thì cậu đã thấy cô. Cô mặc chiếc áo len màu đỏ, mắt khẽ mở to, dáng vẻ rất ngạc nhiên nhưng vui vẻ. Gương mặt hơi bụ bẫm như, khiến đôi mắt xinh đẹp kia càng lấp lánh hơn, lấp lánh như ngôi sao.
Xung quanh có người lớn đi đến, Lương Thuỷ lập tức dời ánh mắt đi, giả vờ như đã chỉnh vị trí xong, rồi dựa người ra sau.
Tô Khởi lột cho Lộ Tử Hạo, Lý Phong Nhiên, Lâm Thanh và Tô Lạc mỗi người hai quả quýt, lại thấy Lộ Tử Thâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, nên lại lột hai quả cho anh.
Cô thương bản thân đã trở thành máy lột quýt rồi, liền nói: “Đều tại cậu hại.”
Vừa quay sang, cô thấy thấy Lương Thuỷ dựa vào mấy cái gối lớn, hơi ngửa đầu, nhắm hai mắt, giống như ngủ rồi.
Chàng trai ngẩng cằm, cổ thon dài trắng trẻo, yết hầu nhô lên, đường cong của cằm rất đẹp. Mái tóc đen lộn xộn, lộ ra vầng trán láng bóng, hàng mi đang buông xuống kia thì mềm mại khôn tả.
Tô Khởi ngắm khuôn mặt khi ngủ của cậu, trái tim trở nên thư thái hơn.
Cô ngồi trong chốc lát, muốn uống nước, nên cẩn thận giở một góc chăn lên, lấy chân ra rồi bỏ chăn xuống, mang giày vào rồi chuẩn bị đứng dậy. Lương Thuỷ đột nhiên tỉnh lại, lập tức nắm lấy cổ tay cô.
Tô Khởi bị kéo về sô pha, giật mình nhìn cậu.
Cậu cũng sửng sốt, lập tức thả lỏng tay, dời ánh mắt đi, xấu hổ cúi đầu gãi tóc.
“Nằm mơ hả?” Tô Khởi cười, đứng dậy đi lấy nước.
Vào nhà bếp, mới vừa lấy hai cái ly nhựa, cô lại vô thức cầm phần cổ tay ban nãy được cậu nắm, trái tim đập thình thịch, tựa như nhiệt độ lòng bàn tay cậu vẫn còn lưu lại ở đó.