[Ngày 1 tháng 8, trời nắng] [Sắc khuynh thành bị mình bắt gặp, câu chuyện cũng tiến triển rất thuận lợi.]
Coi tới hai mốc thời gian này, Thịnh Hạ đã hơi hiểu. Hẳn nhiên cậu đang trả lời bức thư tình của cô.
Quả nhiên, tấm hình thứ ba hiện ra chính là khung cảnh lớp học A6. Cửa sáng bàn sạch, vầng dương mênh mang. Nơi ấy, khi trước cậu và cô đã đứng.
[Ngày 15 tháng 8, trời nắng] [Cậu nói trong mắt cậu không có phong cảnh. Mình biết, vì mình đang nhìn vào mắt cậu.]Tiếp đó, là hình ảnh bánh kem sinh nhật, hình hôm hội thao, hình ảnh nhà sách Nhất Phương.
Dòng chữ thuyết minh hầu hết phỏng theo cách viết và giọng văn của cô, mặc dù vài chỗ hơi rập khuôn, máy móc. Dễ thấy là cậu không quen với cách biểu đạt như vậy.
Những tấm ảnh nối nhau hiện rồi mờ trên màn hình. Nụ cười trên mặt Thịnh Hạ đậm dần, chính cô cũng không nhận ra.
[Ngày 27 tháng 2, trời nắng] [Nắng ở nhà sách Nhất Phương vẫn đẹp đẽ không đổi, Trương Chú sẽ không để Thịnh Hạ chờ nữa.]Cậu nhớ hết.
Cậu biết mỗi ngày cô viết trong thư tình đã có việc gì xảy ra. Cả những việc diễn ra chỉ ở góc nhìn của cô, cậu cũng nhớ hết. Mỗi một cảm xúc của cô, cậu hiểu rõ nguồn cơn của nó.
Cuối cùng.
[Hôm nay, Nam Lý trời nắng, Hà Yến thì mình chẳng quan tâm, có lẽ sẽ nhiều mây.] [Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.] [Bấm để phát]Ảnh chụp chuyển sang video. Thịnh Hạ bấm chuột, tiếng guitar vang lên, hình ảnh dần trở nên rõ ràng.
Trương Chú ngồi cạnh cái bàn trong phòng kí túc, tay ôm guitar. Dựa vào độ rung của hình ảnh, đoán hẳn là bạn cùng phòng cậu quay giúp.
Một bài hát mừng sinh nhật.
Không phải đặc biệt, nhưng cũng là đặc biệt nhất.
Hát xong, video vẫn chưa hết. Cậu tạm dừng tay, tiếng cười vang lên bất chợt, “Thịnh Hạ, mình phát hiện sao mỗi lần hát mừng sinh nhật đều là tỏ tình thế nhỉ? Thế sau này còn bao nhiêu năm, mình biết đào đâu ra nhiều kiểu tỏ tình khác nữa?”
Tiếng la ó của bạn cậu vang lên. Cậu bật cười, mới nhận ra video chưa kết thúc, nói “tắt đi”. Tới đây video mới ngừng.
Màn hình trở về giao diện QQ. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Cô mới nhận ra, thời gian cậu gửi tệp là 0 giờ đêm.
Không phải cậu quên, mà là cô không thấy.
Thịnh Hạ nhặt điện thoại lên, đang định nhắn tin cho cậu qua wechat đã có cuộc gọi tới. Thấy là số điện thoại Nam Lý, Thịnh Hạ lập tức nhận máy.
“Bưu kiện của quý khách đã tới nơi, đang ở trước cửa.”
Thịnh Hạ ngờ ngợ, vội ra mở cửa. Đối phương không xác nhận gì đã đưa hộp quà cho cô.
Hộp quà này, Thịnh Hạ thấy rất quen mắt.
Hôm nay lạ thật.
Vương Liên Hoa ngồi ngay trong phòng khách, thấy cô ôm bưu kiện thất thần, hỏi, “Cái gì vậy?”
Thịnh Hạ lắc đầu, vì an toàn nên quyết định về phòng mới mở ra.
Khoảnh khắc mở hộp, cô đã biết tại sao trông nó quen mắt.
Đây rành rành chính là hộp quà cô đựng quyển luật hình sự tặng Trương Chú khi trước.
Không ngờ cậu còn giữ nó, còn giữ được mới thế này.
Cô dám chắc đây là hộp quà mình đã tặng cậu, vì vết xước ở góc hộp chính là do cô bất cẩn tạo ra.
Trong hộp lúc này đang đặt một quyển sách bình văn cô đã cất công tìm kiếm rất lâu.
Bản in này đã dừng kinh doanh nhiều năm, vì quá tiểu chúng nên dù tìm trên chợ sách cũ cũng không thấy ai bán.
Cậu làm cách nào tìm ra nó?
Thịnh Hạ lập tức gọi điện nhưng cậu không nhận máy ngay. Một lúc sau, cậu nhắn tin: “Đang ở chỗ thầy hướng dẫn, tí về gọi lại, đừng kích động, chuyện nhỏ thôi.”
Thịnh Hạ: …
Bày đặt.
Thịnh Hạ quý quyển sách ghê gớm, lập tức ngồi vào bàn lật giở, mải mê đọc tới tận trưa cũng không để ý.
Khi Vương Liên Hoa vào gọi, chỉ thấy cô con gái yên lặng ngồi đọc sách trong căn phòng chất đầy đống quần áo chờ thu xếp.
“Chuẩn bị sửa soạn rồi đi ăn trưa.” Vương Liên Hoa nhắc.
Thịnh Hạ vội khép sách lại, “À, dạ.” Rồi thì vội vã chọn quần áo ăn mặc sửa soạn.
Họ không phải đi xa. Bữa trưa được đặt ở nhà hàng gần nhà, trong một gian phòng nhỏ bày trí lịch sự, không tới độ xa hoa.
Bên họ có ba mẹ con. Từ Viễn Sơn dẫn theo một chàng trai tuổi xấp xỉ Thịnh Hạ, chỉ là trông có vẻ…
Từ Viễn Sơn chủ động giới thiệu: “Đây là cháu của bác, đã sống với bác từ nhỏ. Trí lực của thằng bé dừng ở lúc 8 tuổi, suy nghĩ khá ngây thơ.”
Thịnh Hạ hơi ngạc nhiên, đồng thời thấy rất thiện cảm với lời giới thiệu của Từ Viễn Sơn.
So với Ninh Ninh kín miệng ít nói, cháu của Từ Viễn Sơn có vẻ hoạt bát hơn. Tuy những lời nói non nớt thốt ra từ gương mặt của người trưởng thành khiến người ta khó làm quen trong thời gian ngắn, Thịnh Hạ vẫn nhận thấy cậu chàng đã được dạy dỗ tốt, là chàng trai lễ phép và cũng rất chân thành. Cuối cùng, cậu chàng còn rất bám Ninh Ninh, nói muốn cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, cùng nhau thổi nến.
Ninh Ninh có vẻ bực mình, đồng thời cũng bất lực với cậu chàng, lại cất tiếng hát theo cậu thật.
Đúng là một phản ứng hóa học thần kì.
Tóm lại bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Thịnh Hạ cảm thấy ở Vương Liên Hoa sự dịu dàng trước nay chưa từng thấy.
Sau bữa cơm, ba mẹ con đi dạo phố cho tiêu, Vương Liên Hoa mới nhắc tới cậu cháu của Từ Viễn Sơn. Anh trai và chị dâu mất sớm, Từ Viễn Sơn phải chăm sóc cháu nhỏ, bên nữ ít nhiều sẽ để ý, vì vậy thời trẻ việc hôn nhân mãi long đong. Từ Viễn Sơn cũng không vì vậy mà chọn bừa, vẫn sống độc thân tới tận giờ. Chờ đến độ tuổi nhất định khi đã có địa vị xã hội, sức hút cá nhân lộ rõ, có người thi nhau chạy theo thì suy nghĩ đã thay đổi, cho dù gặp người chịu coi đứa cháu như con trai dứt ruột đẻ ra, Từ Viễn Sơn vẫn từ chối. Giờ ông đã không còn ý muốn sinh con, chỉ một lòng muốn nuôi lớn đứa cháu.
Thịnh Hạ nghĩ tới Trương Tô Cẩn.
Khó mà tưởng rằng khi ở độ tuổi chỉ như cô bây giờ, Trương Tô Cẩn đã một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ, hơn thế còn chuẩn bị tâm lý dành trọn cả đời cho đứa trẻ đó. Phải can đảm và nghị lực cỡ nào mới làm được thế? Tuy Trương Chú không phụ những gì đã bỏ ra, nhưng trong mắt thế nhân, gần như chị đã đánh mất cả cuộc đời.
Nhưng giống như Từ Viễn Sơn, ai có thể nói đây không phải cả đời ông?
Con người luôn cảm thấy phải làm mọi điều tới cực hạn, giảm thiểu vốn bỏ ra tới mức thấp nhất, cố gắng giành lấy cuộc sống tuyệt vời nhất. Vì vậy những điều ban đầu, nhưng thứ vốn dĩ có thể tốt hơn nhưng lại không đủ tốt luôn khiến người ta bình phẩm và chối bỏ. Nhưng tốt và không tốt, người ngoài dựa vào đâu để xét đoán?
Họ có lựa chọn riêng của bản thân, con đường tiếp sau thế này, chỉ chính họ có thể xét đoán.
Không phải cá, sao biết niềm vui của cá.
–
Tối khi sắp đi ngủ, Trương Chú mới gọi điện.
Thịnh Hạ vẫn chìm sâu trong những điều thổn thức, âm điệu nói chậm rãi khiến người nghe cảm thấy cô đang có tâm trạng.
“Sao vậy?” Chỉ sau vài ba câu, cậu đã nhận ra điều khác lạ, “Mình gọi muộn nên không vui à? Là lỗi của mình, đáng lý phải bảo thầy hướng dẫn nói nhanh một chút, rồi đừng có nói đi nói lại một câu nhiều lần như vậy, sau đó phải từ chối lời đề nghị đích thân kiểm tra lại của thầy, với…”
“Chú…” Cô suýt phì cười, cắt ngang lời cậu.
“Chắc chắn cậu đang có chuyện. Cúp đi, mở video.”
Tiếng chưa dứt mà cậu đã cúp máy, ngay sau đó lời mời video được gửi tới.
Thịnh Hạ ngồi dựa vào giường, kéo chăn tới tận cổ, chỉ hở mỗi mặt ra.
“Sao vậy?” Cậu hỏi.
“Không làm sao hết, đang vui thôi.”
“Vui mà thế này?” Cậu nhìn bằng cái mặt kiểu “trông mình dễ lừa lắm hả?”.
“Thật mà.” Thịnh Hạ mỉm cười, “Hôm nay nhận mấy món quà đặc biệt. Có của cậu, có của mẹ mình nữa.”
Trương Chú hơi thả lỏng.
Hình như cậu đang rất bận, vừa trao đổi với cô vừa gõ bàn phím lạch cạch, rì rầm: “Còn mấy chữ nữa, xong ngay đây.”
Thịnh Hạ yên lặng chờ, ngắm sườn mặt tập trung của cậu trên màn hình.
“Chú…” Cô không nén nổi tiếng gọi cậu.
“Hử?”
“Chú.”
“Ừ.”
“Chú!”
Trương Chú bấm “Enter”, quay hẳn sang nhìn cô chăm chú, “Còn gọi kiểu đấy, tối nay mình không ngủ được thì cậu cứ liệu bật video cả đêm.”
“Mình cũng không ngủ được.” Thịnh Hạ nói.
Trương Chú chống cằm nhìn cô, cái nhìn có ý thắc mắc.
“Chú, trăng Nam Lý đêm nay là trăng khuyết đó…”
Trương Chú ngẩn ra, bật cười. Sau nữa cậu liếc ra ngoài cửa sổ như thật, khi quay về thì nói, “Ừm, lúc này trăng Hà Yến cũng đang khuyết, sáng trưng.”
Thịnh Hạ ôm điện thoại trở mình, nằm nghiêng, tư thế rất thoải mái.
Trương Chú hỏi: “Mẹ tặng cậu cái gì?”
Cậu vẫn nhạy bén như xưa, luôn nhận ra điểm mấu chốt vấn đề.
Thịnh Hạ: “Mẹ mình yêu rồi, có khi sắp kết hôn.”
Rành là Trương Chú cũng rất ngạc nhiên, “Đối phương tốt lắm à?”
“Ừm.”
“Mẹ cậu nên được thế.”
“Ừm.”
Yên lặng nhìn nhau.
Đột nhiên Thịnh Hạ nhớ tới đoạn code của cậu, “Lúc sáng, câu đầu tiên của cậu, tại sao hỏi mẹ mình có nhà không?”
“Nếu không ở nhà, thì giao hàng sẽ tặng một bó hoa. Còn ở nhà, thì phải giữ ý tứ, không thể công khai gây án.”
Cách dùng từ của cậu, Thịnh Hạ ngẫm nghĩ, sao nghe cứ như yêu đương bí mật? Thấy xót ghê cơ.
“Tưởng cậu đang bận mà, có thể lập tức nhận được câu trả lời của mình à?”
Trương Chú: “Tất nhiên là trình tự đã được lập trình sẵn, chỉ lệnh khác nhau thì tin nhắn gửi cho bên giao hàng cũng sẽ khác. Mình đã dặn người ta trước rồi.”
“Ồ, tốn công vậy?” Thịnh Hạ không nghĩ nhiều, “Nhưng mình thấy mẹ mình giờ khác rồi, có khi tặng hoa cũng không sao.”
Trương Chú gật gù, “Nhận được ám chỉ.”
“Mình đâu có đòi tặng hoa, ý mình là…”
“Biết rồi.” Đôi mắt Trương Chú trở nên dịu dàng và chân thành, “Mình biết mà.”
Thịnh Hạ không nói nữa, tay gối dưới đầu yên lặng để mắt giao vào mắt cậu.
Không biết bao lâu trôi qua, chợt Thịnh Hạ than: “Chú, người ta nói, kiếp trước tốt thì kiếp này xấu, kiếp này xấu thì kiếp sau tốt. Thế đời sau, có phải bọn mình đều có thể gia đình sum họp?”
Đời này, họ không được hưởng một gia đình toàn vẹn, đó là bất hạnh. Còn may mắn, là họ vẫn có người nhà yêu mình vô điều kiện.
Nhưng vì thế mà tình yêu này trở nên quá nặng nề.
Nếu đời sau, họ đều có một gia đình tốt đẹp hoàn chỉnh, mỗi thành viên sẽ yêu những thành viên khác một cách yên ổn nhẹ nhàng, thì tốt biết mấy?
Trương Chú nhìn cô chăm chú. Cách màn hình, cậu làm tư thế sờ đầu, “Không đâu.”
“Hử?”
Trương Chú: “Không cần đời sau, đời này bọn mình vẫn có thể gia đình sum họp.”
Thịnh Hạ nhẩm lại câu chữ, lập tức hiểu ý cậu. Cõi lòng tựa được một luồng nhiệt ấm cọ rửa, nóng ran lên. Cảm giác rúng động khó mà tả bằng lời tức thì xua tan mọi mây mù u ám.
Thịnh Hạ cất tiếng, giọng nói trầm trầm chậm rãi: “Chú, hình như trăng lại khuyết hơn rồi…”
Mình nhớ, nhớ cậu nhiều lắm.
Trương Chú cầm điện thoại lên, để sát vào miệng nói nhỏ: “Biết rồi, mai đi đón cậu.”
“Mai đi đón Thịnh Hạ “người trưởng thành”.”