Lúc Cảnh Dực đến là buổi chiều, anh đi loanh quanh trước cổng tiểu khu rất lâu mới tìm thấy trường học của Minh Bảo, nhìn thấy Minh Bảo một mình đeo balo tan học, cậu bé thành thạo ghé vào siêu thị mua ít đồ, sau đó xách túi đồ đi về nhà, cũng không thèm đi đến thành phố trò chơi với những bạn khác.
Cậu bé không nhận ra Cảnh Dực, khi đi lướt qua nhau Cảnh Dực phát hiện đứa nhỏ này đã cao lên rất nhiều.
Khối bánh bao trắng mềm thích khóc thút thít trong ký ức giờ đây đã trưởng thành, khuôn mặt đó giống hệt người ba Minh Vĩnh Lương của mình, đôi mắt phát sáng, ánh mắt khi nhìn người khác rất có tinh thần.
Cảnh Dực không nói chuyện với cậu bé, nhìn Minh Bảo đi lên lầu, chẳng mấy chốc lại đi xuống đổ rác, rồi đi lên không còn đi xuống nữa.
Hiếm khi Cảnh Dực có thời gian yên tĩnh như thế này, anh tìm một nơi yên lặng đứng tựa vào, đợi khoảng chừng ba tiếng đồng hồ, lúc trời tối đen tối mịt thì nhìn thấy Minh Châu quay về, bên cạnh cô còn có một người đàn ông đi cùng.
Thật ra anh từng tưởng tượng đến cảnh tượng này, nhưng khi thật sự nhìn thấy một màn như thế, trái tim vẫn khó chịu đến nghẹt thở.
Ngôi sao vẫn nên quay về với bầu trời.
Là do anh mơ mộng hảo huyền.
Cảnh Dực đứng yên không di chuyển, anh muốn nghe giọng nói của Minh Châu, nghe cô chính miệng nói với anh, bây giờ cô đang sống rất hạnh phúc.
Anh gọi vào số điện thoại của cô, Minh Châu vẫn không đổi số điện thoại, đợi khoảng chừng 10 giây, hoặc là chưa tới, đầu bên kia đã nhấc máy, giọng nói của Minh Châu nhẹ nhàng, “Alo?”
Cảnh Dực im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói, “Minh Châu, là anh.”
Minh Châu lập tức rơi nước mắt không ngừng.
Trương Tự Vệ đang ngồi xổm trước cái lồng ngắm thỏ con, thì thấy Minh Châu cầm điện thoại chạy ra phòng khách, cô vịn vào cái bàn giống như đứng không vững vậy, anh ta đi tới đang định hỏi thăm, nhìn thấy trên mặt cô toàn là nước mắt, một tay thì bịt miệng, không để bản thân khóc thành tiếng.
“Người đó đối xử với em có tốt không?” Cảnh Dực nhỏ giọng hỏi.
“Người nào?” Minh Châu khó hiểu ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt quan tâm của Trương Tự Vệ.
“Anh ta là đồng nghiệp của em…” Cô đột nhiên nhận ra gì đó, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại, “Anh đang ở đâu?”
Không đợi Cảnh Dực trả lời, Minh Châu đã chạy như bay ra ngoài, cô chạy quá vội vã, lúc xuống cầu thang, dép lê cũng bay mất một chiếc, cô chạy một chân trần xuống lầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh vườn hoa.
Cảnh Dực bước vài bước về phía trước, trong khi anh cúp máy bỏ điện thoại vào túi quần thì Minh Châu bay nhào tới, cả người nhảy lên trên người anh, ôm anh thật chặt.
Cô nói không nên lời chỉ ôm anh mà khóc.
Cảnh Dực dùng một tay ôm lấy lưng cô, một tay kìm chặt sau gáy cô, nhấn cả cơ thể cô vào lòng mình, đôi môi mỏng kề sát bên tai cô, viền mắt đỏ bừng, anh nói, “Anh nhớ em, nhớ đến mức điên lên.”
——oOo——