Trác Mộc Cường Ba nói: “Đợi tôi, tôi sẽ lập tức làm thủ tục xuất viện.”
“Lần này lại bị thương ở đâu thế? Có thể tiết lộ chút gì không?”
“Ngoài phố, đánh nhau với người ta. Còn anh? Đến Thượng Hải khám bệnh gì à?”
“Không, kiểm tra thân thể bình thường thôi, con người tôi đây, kỳ thực xưa nay đều rất coi trọng sức khỏe, cứ cách một thời gian lại đến bệnh viện này kiểm tra toàn thân, hồi trước Tổng công ty còn ở Thượng Hải đã làm cả thẻ khám sức khỏe ở bệnh viện này.”
“Vừa nãy tôi thấy anh và tay bác sĩ kia đang nói chuyện gì đó.”
“À, tay bác sĩ ấy, cảm giác hình như rất giống một người bạn đi phượt trước đây, nên nói mấy câu thế thôi.”
Trác Mộc Cường Ba bảo Đường Mẫn lập tức đi làm thủ tục ra viện, còn mình thì ngầm liên lạc với giáo sư Phương Tân. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
“Cái gì hả? Tấm gương? Phát hiện trong địa cung Maya à!”
“Vâng, tôi sẽ lập tức đi Thâm Quyến, xem rốt cuộc là chuyện gì. Hiện giờ, hình như anh ta vẫn cứ ngỡ là chúng ta đã biết chuyện, ngược lại còn hỏi tôi đó là thứ gì. Phải rồi, thầy giáo, có thể điều tra thân thế tên Vương Hựu này được không, tôi muốn tìm hiểu về anh ta một chút.”
“Bảo Mẫn Mẫn đợi một chút, tạm thời không nên làm thủ tục vội, để cô ấy ở lại đây đợi, một mình cậu đi Thâm Quyến thôi, hiểu ý tôi không?”
Trác Mộc Cường Ba sực tỉnh ngộ, gật đầu đồng ý, rồi lại nói với giáo sư Phương Tân về cảm giác như bị định thân trước lúc thấy Vương Hựu, cuối cùng, gã nói: “Giờ hồi tưởng lại, tôi vẫn thấy sợ hãi rụng rời, cảm giác như thể tính mạng và linh hồn mình đều nằm trong tay người khác vậy.”
Giáo sư Phương Tân nói: “Trước đây có cảm giác như vậy bao giờ chưa?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Chưa từng, trước đây khi có cảm giác nguy hiểm, giống như có con cá chạch luồn lách trên xương sống, lần này cảm giác hoàn toàn khác, đáng sợ hơn nhiều.”
Giáo sư Phương Tân liền nói: “Thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích cơ à, không ngờ lại có cảm giác như thế. Vậy đi, tạm thời không nghĩ đến nó nữa, cậu phải giữ tâm trạng thoải mái. Theo tôi, chắc là cậu cảm thấy áp lực đè nặng lên mình quá lớn, sức khỏe lại chưa hoàn toàn hồi phục nên mới có tình trạng ấy. Tuy tôi bảo cậu phải suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không nên nghĩ ngợi nhiều quá, loạn quá, phải từng bước một và có tiết chế, để có cái nhìn toàn cục. Tạm thời gác chuyện này lại, cậu cứ coi như nó chưa từng xảy ra đi, còn gì nghi vấn, đợi khi nào cậu từ Thâm Quyến trở về chúng ta sẽ thảo luận.”
Trong kho ngầm dưới lòng đất của một ngân hàng ở Thâm Quyến, tấm gương đồng cổ phác ấy xuất hiện trong tay Trác Mộc Cường Ba, gã chợt thấy dâng lên một cảm giác quen thuộc. Những đường nét này, những hoa văn này, tạo hình điêu khắc phía sau tấm gương đồng, tựa như người thân lâu ngày không gặp, có cảm giác như máu chảy trong người, chỉ cần nhìn qua một lần cũng nhận ra được. Khi trong lòng dâng lên cảm giác này, bản thân Trác Mộc Cường Ba cũng cảm thấy khó tin, lúc ở trong địa cung, gã hoàn toàn không để ý, hôm nay xem lại tỉ mỉ, không ngờ cảm giác đó lại xuất hiện. Nhất định là gã đã từng thấy ở đâu đó rồi, cũng hoa văn này, cũng hình vẽ này, nhưng là đã thấy ở đâu chứ nhỉ? Lẽ nào trongmơ? Gã không để ý tới sự ngăn cản của Vương Hựu, tháo găng tay ra, dùng đầu ngón tay trực tiếp chạm vào những đường hoa văn lồi lõm gồ lên, khi đầu ngón tay cảm nhận đến mặt gương trơn láng như lụa, cảm giác quen thuộc đó lại càng mạnh mẽ bội phần. Đây là một tấm gương đồng hình tròn, mặt gương vẫn còn như mới, màu sắc trắng thuần, tay cầm có chạm hình rồng, bên ngoài là khối vuông khắc hoa văn chìm, viền ngoài có đinh nhũ, bốn góc có bốn miếng hình lá thị vươn ra bọc lấy viền gương, chia làm bốn phần, mỗi phần là một con thú lành, trong đó có một con giống chim, còn lại đều không nhìn ra là giống thứ gì, bên ngoài bốn con thú là một vòng hoa văn hình dây thừng, ngoài nữa lại có mười hai con thú vây quanh, cũng đều rất trừu tượng, khó có thể nhận ra, ở giữa viền thêm hoa văn hình bông sen, bên ngoài lại có một diềm hoa văn hình dây thừng nữa, còn phức tạp hơn cả bên trong, giữa biển lớn mênh mông cuộn sóng, tựa hồ như có vô số hình con thú đang ẩn hiện. Kế đó, viền bên ngoài lại là một vòng hoa văn hình dây thừng, rồi một vòng đầy những vạch và chấm nhìn như Hà Lạc đồ, tiếp đó lại viền thêm một vòng hoa văn dây thừng, càng ra phía ngoài hình khắc lại càng phức tạp. Cuối cùng, ở vòng ngoài cùng mặt phía sau tấm gương, là những ký hiệu khá giống với chữ Tạng, giờ cầm trong tay quan sát kỹ mới thấy không hoàn toàn giống cho lắm, sự khác biệt giữa những ký hiệu này và chữ Tạng cũng khá giống với sự khác biệt giữa chữ Tây Hạ và chữ Hán vậy, đều là chữ vuông, thiên bàng, bộ thủ 1 và kết cấu nét bút đều như nhau, nhưng ý nghĩa thì lại không ai hiểu được. Trác Mộc Cường Ba cũng hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa của những ký hiệu vòng ngoài cùng này. Nhưng, cả những ký hiệu đó, gã cũng cảm thấy hết sức quen thuộc, tựa như đã từng thấy ở đâu đó rồi, chỉ là, gã nghĩ vắt óc cũng không tài nào nhớ ra nổi.
Vương Hựu hỏi: “Thế nào? Giờ đã có thể nói với tôi, tấm gương này có gì đặc biệt hay chưa vậy?”
Trác Mộc Cường Ba xoay chuyển, lật đi lật lại tấm gương. Gã đã xem kỹ đến không thể nào kỹ hơn được nữa rồi, nhưng muốn nói tấm gương này có điểm nào đặc biệt dị thường, thì gã cũng chẳng khác gì Vương Hựu, hoàn toàn không hề có bất cứ manh mối nào.
Trác Mộc Cường Ba ngước nhìn ánh đèn u ám của kho ngầm dưới lòng đất, nói: “Cầm ra chỗ có ánh mặt trời xem sao.”
Vương Hựu nói: “Anh bảo, nó sẽ phản xạ ra hình ảnh gì dưới ánh nắng ư? Không thể nào, tôi đã thử đi thử lại rất nhiều lầnrồi.”
Trước sự khăng khăng cương quyết của Trác Mộc Cường Ba, Vương Hựu cuối cùng cũng mang tấm gương ra khỏi khongầm.
Nhà Vương Hựu tương đối khá giả, một căn biệt thự nhỏ hai tầng có cả vườn, phía sau còn có một hồ bơi hai trăm mét vuông, trong ga ra xếp ba chiếc xe hơi hiệu khác nhau, đều là loại mã lực lớn, khí thải nhiều.
Trên sân thượng tầng hai, Trác Mộc Cường Ba bắt đầu điều chỉnh tấm gương đồng, hứng ánh mặt trời. Tấm gương đồng hắt lên tường một đĩa ánh sáng bằng đúng kích thước của nó, nhìn hết sức rõ nét, đừng nói là có hình ảnh gì, mà ngay cả một chút quầng mờ mờ cũng không có. Trác Mộc Cường Ba cố định chiếc gương trên mặt bàn, bước tới sát chân tường, cẩn thận quan sát đĩa ánh sáng đó, nhưng đĩa ánh sáng thì vẫn là đĩa ánh sáng, lấp lóa chói mắt, ngoài ra không có gì cả. Vương Hựu cầm hai hộp Red Bull đặt lên bàn uống nước bằng thủy tinh, lại nói: “Không có tác dụng gì đâu, tôi bảo rồi mà, tôi đã nghiên cứu tấm gương này rất kỹ lưỡng, thậm chí còn làm cả quét hình 3D của những hình khắc phía sau nónữa, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra điểm gì đặc biệt cả. Tôi tưởng các vị ít nhiều cũng biết gì đó, thì ra là cũng không biết gì nốt.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi phải mang nó về cho các chuyên gia nghiên cứu.”
“Không được.” Vương Hựu đứng lên nói: “Tuy rằng các vị đã cứu tôi trong địa cung Maya, nhưng tôi cũng phải mất rất nhiều công sức mới mang được món đồ này trở về Trung Quốc, tôi đã nộp đơn xin bảo vệ tài sản tổ tiên rồi. Hiện tại, về mặt pháp luật mà nói, nó thuộc về tổ tiên của tôi truyền lại, tôi không thể để người khác mang nó đi đâu được.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Điều kiện của anh là…”
Vương Hựu cười cười, dang rộng hai tay chỉ vào căn phòng khách rộng lớn: “Anh xem tôi đấy, chẳng thiếu gì cả nữa…” Nhìn ánh mắt của Trác Mộc Cường Ba, anh ta lại cười cười, nói tiếp: “Phải, tôi có một yêu cầu, chỉ có một thôi. Tôi muốn, các vị dẫn tôi đi cùng.”
“Anh nói cái gì!” Trác Mộc Cường Ba cả kinh, yêu cầu này nằm ngoài khả năng tưởng tượng của gã: “Không thể được!”
“Tại sao lại không thể được! Anh được, tôi lại không được sao?” Vương Hựu nói: “Sau khi về nước, tôi đã tìm kiếm thông tin về anh, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, không ngờ anh cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn. Hà hà, anh có biết lúc đó tôi đã nghĩ như thế nào hay không? Một ông chủ có tài sản hơn trăm triệu như thế, lại bỏ cả cuộc sống an nhàn không chịu hưởng thụ, anh ta đến rừng rậm châu Mỹ làm gì chứ nhỉ? Rốt cuộc là anh ta đang tìm kiếm thứ gì? Sau khi biết được thân phận của anh, tôi liền hiểu ngay, chúng ta là cùng một loại người.”
Vương Hựu nhìn thẳng vào Trác Mộc Cường Ba, nói: “Chúng ta đều sở hữu tài sản mà những người khác mong cầu, cuộc sống vật chất đã được thỏa mãn đầy đủ, nhưng đó hoàn toàn không phải là những thứ chúng ta muốn, những nhu cầu tầng thấp đã được thỏa mãn, thứ chúng ta cần là giá trị của chính con người mình. Khi thị trường nhà cao ốc bùng nổ, công ty bất động sản của tôi đã đưa tài sản cá nhân của tôi lần đầu tiên liệt vào hàng ngũ những người có trên một trăm triệu, lúc đó tôi không cảm thấy hưng phấn và kích động gì cho lắm. Đó cũng chính là lúc tôi biết được rằng, những thứ ấy đã không thể thỏa mãn được tôi nữa rồi. Khoái cảm khi những con số ấy tăng lên, còn xa mới bì kịp sự kích thích mạnh mẽ khi tôi đặt chân lên đỉnh núi tuyết, dang rộng cánh tay mà thỏa sức hét hò. Điều quan trọng nhất của sinh mệnh không phải là chinh phục, mà là phấn đấu, cái người ta hưởng thụ trong đời không phải kết quả, mà là quá trình. Mười mấy năm nay, trước sau tôi đã leo lên đỉnh Kilimanjaro, đỉnh Phú Sĩ, núi tuyết Ha Ba, đỉnh Chomolungma, anh biết đấy, mục tiêu của người leo núi thường là ngọn sau cao hơn ngọn trước, không ngừng vượt qua những ngọn núi cao hơn, hiểm yếu hơn. Vì vậy, khi thấy ảnh chân dung anh trên tạp chí, tôi lập tức cảm thấy thân thiết lạ thường, chúng ta đúng là cùng một loại người.”
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: “Không, chúng ta không giống nhau.”
Vương Hựu nói: “Có gì mà không giống nhau? Để tôi nghĩ xem nào, tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn nuôi luyện danh khuyển Thiên Sư, không ngại khó khăn vất vả, vượt ngàn dặm đường xa xôi đến rừng rậm nguyên sinh châu Mỹ, còn chui vào cả địa cung đầy rẫy cạm bẫy của người Maya. Ừm, theo tôi, thứ mà các vị đang tìm kiếm, chắc chắn là không hề đơn giản. Phải biết là, tòa địa cung Maya ấy là nơi hiểm yếu nhất mà tôi từng đặt chân đến đấy. Kể từ khi đó, tôi đã luôn để ý dõi theo anh, nhưng hành tung của anh luôn là một câu đố, có điều, như vậy lại càng khiến tôi thêm hứng thú. Về sau, tôi xem được trên mạng, các vị xuất hiện ở vùng Trát Đạt, Tây Tạng, tất cả đều bị thương cựcnặng, các phóng viên vốn định phỏng vấn điều tra sâu hơn nữa, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên ngừng lại. Tôi biết, các vị vẫn đang tìm kiếm thứ đó, nhưng đến giờ cũng chưa tìm thấy. Từ lúc đó, tôi đã chuẩn bị liên lạc với anh rồi, nhưng khi tôi đến bệnh viện Lhasa thì tất cả các vị đều đã biến mất một cách thần bí. Mỗi lần đi lướt qua nhau như thế, là mỗi lần tôi lại giậm chân tiếc nuối đó. Lần này, nói gì thì tôi cũng kiên quyết đến cùng, nếu không cho tôi đi cùng, vậy thì công tác nghiên cứu của các vị với tấm gương này cũng kết thúc ở đây được rồi.”
——————————–
1 Đây là những thành phần ghép thành một chữ Hán.