– Anh có thể kể đôi điều về mẹ anh không?
Bố khỉ, – tôi nghĩ. Tôi biết xảy ra tình huống kiểu thế này mà. Lisuarte từng nói rằng khi họ xem xét các chỉ số của lần thử nghiệm trước – tức là lần thử với bà xơ Soledad ấy – họ đã quyết định phải khiến tôi bộc lộ nhiều cảm xúc hơn ở lần sau, để có thể quan sát rõ thêm vài lớp trong hồi hải mã. Hừ, sao cũng được. Tôi bắt đầu kể chuyển mẹ tôi đã dạy tôi cờ Hiến tế như thế nào, chúng tôi đã gặp rắc rối vì đất đai ra sao, và không biết do tác dụng của thuốc hay do tâm trạng mà tôi thấy mình cứ luyên thuyên kể miết sang chuyện tôi nằm bệnh viện, chuyện tôi nghe tin vụ bắt giữ ở làng T’ozal, chuyện tôi cảm thấy có lỗi về tất cả mọi việc. Todo por mi culpa. Tất cả là lỗi của tôi, của tôi. Thật khốn khổ. Khốn khổ.
– Los Sorreanos están un grande calamidad (Nhà Sorrenano sẽ khốn đốn to), – tôi đã kể như vậy với xơ Elena. Tôi nhớ lúc đó là vào buổi sáng, vì họ vừa đưa tôi một mẩu bánh mì nướng bằng bột trắng.
– Diciendo debido a Teniente Xac? (ý cháu là vì trung úy Xac ư?) – xơ Elena hỏi, với vẻ điềm dạm muôn thủa.
Dĩ nhiên, hòi đó tôi mới hơn bảy tuổi, còn hăng tiết và chưa hiểu được nhiều chuyện. Tôi nghĩ lúc đó tôi đã quên là không được nói ra… hoặc có thể tôi quá tức giận, hoặc muốn được chú ý, hoặc muốn làm ra vẻ nghiêm trọng.
– Mi padre y Tio Xac van a quemarse la casa Sorreano (Cha cháu và chú Xac sẽ đốt trụi nhà Sorrenao), – tôi đáp.
Khốn khổ. Khốn khổ. Khốn khổ. Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi đăm đăm nhìn qua ô cửa, quan sát ngôi nhà Homam, hay còn có tên khác là Zeta Pegasi, vừa xuất hiện trong một quầng sáng nhỏ cháy rực như ánh sáng trước lúc rạng đông ở khoảng thấp phía bên tay trái. Ngôi sao này không sáng như có màu vàng đẹp mắt, nằm ở một vị trí khá tách biệt giữa sao Formalhaut(Formalhaut: Một trong những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, thuộc chòm sao Nam Ngư)và sao Chức Nữ. Tôi chợt nhận thấy mình đã ngừng nói. Im lặng.
– Tốt rồi, – Marena nói với giọng nhẹ nhàng hơn lúc thường khoảng hai đề-xi-ben. (Đề-xi-ben: Đơn vị tính âm lượng) – Nào, hãy tìm giá trị x trong phương trình sau: x mũ ba nhân năm chia x bình phương cộng bảy bằng không.
Bài hỏi đáp kéo dài thêm một tiếng đồng hồ nữa. Đến ba giờ bốn mươi nhăm phút, Lisuarte gợi ý chúng tôi nên nghỉ một chút. Mặc dù quá trình chuyển thông tin vẫn đang tiếp diễn, Marena cho tôi một ngụm Undine bằng ống hút.
– Cảm ơn, – tôi nói, – tôi nghĩ đã đến lúc…ờ…
Nói tạm biệt thì không phải lối lắm vì như mọi người quanh tôi đều thấy, tôi vẫn ở nguyên đây chứ có đi đâu đâu. Sau khi kết thúc hỏi đáp, tôi thậm chí còn chẳng ngủ thiếp đi. Tôi chỉ rút đầu ra khỏi cái vòng kim loại và leo xuống khỏi cái đống bụi bặm này. Thằng tôi ở lại đây sẽ chẳng nhận thấy điều gì hết.
Nhưng thằng tôi sẽ đến quá khứ thì…
– Tôi muốn thay mặt tôi chào tạm biệt mọi người, – tôi nói.
– Ừ, anh đi may mắn nhé, – Marena đáp.
– Cảm ơn.
– Anh sẽ làm được thôi.
– Cảm ơn. – Tôi nhận thấy cô ta đang nắm lấy tay tôi. Run run. Mềm mại. Hãy cảnh giác trò này.
– Nào, – cô ta nói, – chúng ta tiếp tục thôi. Con sên biển đầu tiên anh nuôi thuộc giống gì?
– Đó là một cặp Hermissenda crassicornis.
Bình minh đã hé rạng bên ngoài, và có lẽ do ánh đèn đỏ mà bầu trời hơi ngả sang màu lục. Ngôi sao chổi Ixchel vẫn sáng. Nó gần chuyển sang màu da cam và nom lớn hẳn lên. Tôi húng hắng ho.
– Bạn gái đầu tiên của anh tên gì?
– Jessica Gunnison.
– Ai lồng tiếng chuột Mickey?
– Gượm hẵng, – tôi nói. Lưỡi tôi đau nhói. Tôi tiếp tục nhìn ngôi Ixchel. Lúc này nó gần như đỏ rực, và không rõ vì sao, ngôi Chức Nữ nằm phía trên, bên tay trái, cũng chuyển sang màu đỏ, rồi một sao đỏ thứ ba xuất hiện ngay phía dưới, rồi năm, rồi chín, rồi mười ba, những chấm đỏ lớn dần lên và hòa vào nhau, tôi nhận ra chúng là những giọt máu, nhỏ từ lýời tôi xuống tờ sớ dâng lên Mèo Rừng 1 ðang ngự trên ðỉnh bầu trời. Tiếng xàn xạt của những cái giũa khổng lồ bằng gỗ gụ rền lên qua vách týờng ðá.
– Jed? – Marena gọi tôi.
Tôi muốn trả lời rằng tôi không sao, nhưng miệng tôi đau buốt và đầy màu. Tôi đã quên mất điều gì đó. “Đừng lo, tôi thấy khá thoải mái mà”, tôi muốn nói như vậy. Tôi cảm thấy lâng lâng như người không được ngủ trong một thời gian dài, nhưng bù lại, tôi có cảm giác khá nhẹ nhõm. Tôi hít một luồng hơi thơm mùi nhựa cây. Nó hòa lẫn cả mùi khói hương đặc quánh, mùi thuốc lá tươi, mùi chồi hoa phong lữ, mùi da cháy, mùi ngổ thơ, mùi cao su, mùi tinh thể hổ phách đang sủi tăm và một mùi gì đó nữa bao trùm tất cả, mùi của quá khứ, của hạnh phúc, ồ, phải rồi, đúng là nó rồi, mùi sô-cô-la…
Khoan đã.
Tôi đã quên mất điều gì đó…không…
Nhân vật Chacal này chỉ là người đóng thế cho Chim Ruồi Có Nanh 9 thôi. Một lễ tự hiến sinh dưới sự ủy thác của hoàng gia. Họ sắp ném tôi xuống cho bầy cá mập người dưới kia, và vài ngày sau đó, Chim Ruồi Có Nanh 9 sẽ trở về từ nấm mồ, hay nói đúng hơn là từ cái bếp nhà ông ta, và lấy lại ngôi vị. Mẹ kiếp, chúng ta là cả một lũ ngu.
Làm tốt lắm, các bạn. Cả mày nữa, Jed. Đáng đời mày vì đã tin chúng. Đồ ngu, đồ xuẩn, đồ đần độn…
Thôi nào.
Chỉ là vận rủi thôi. Làm gì đó đi. Xem tình hình tai hại đến mức nào mà sửa chữa.
Ôi, Chúa ơi. Lạy đức mẹ đồng trinh, chuyện này không thể xảy ra được, không thể được.
Đốt ngón tay, mí măt, cơ vòng, chỗ nào cũng được, động đậy đi, động đậy đi, động đậy đi.
Giời ơi, không được. Mẹ kiếp.
Kẹt mất rồi. Đông cứng mất rồi.
Tập trung vào nào, – tôi tự nhủ. Cử động đi. Tập trung. Cử động. Mở miệng ra. Nói đi!
Nada (Chẳng được gì hết – tiếng Tây Ban Nha)
Ối giời ơi là giời.
Está chupado (Dễ thôi mà – tiếng Tây Ban Nha), dễ thôi mà. Nào, chúng mình cùng hét lên nhé, được không? Hãy đứng lên và phát biểu đi.
Ai chả làm được việc ấy. Lũ chim cũng làm được, sâu bọ cũng làm được, ngay cả bọ chét được huấn luyện cũng làm được. Làm đi. Giời ơi.
– Hãy cho lũ ngu đần kia một bài thuyết giảng nhớ đời đi. Chúng sẽ xếp hàng lũ lượt để được hôn chân chúng ta. Thế nhé?
Không có tiếng trả lời.
Giời ơi là giời. Đồ chết toi.
– Cơ hội cuối cùng của chúng ta đấy. Nào, Chacal. Chúng ta cùng hội cùng thuyền mà, phải không? Compadre (Anh bạn – tiếng Tây Ban Nha)? Đừng thế này nữa. Nghe này. Ít ra cậu cũng nên cân nhắc. Nghĩ mà xem. Đời người có bao lần được dịp thế này. Không nên rũ xoẹt nó đi như thế. Bất kể đám lừa đảo kia nói gì, nếu cậu thử cơ hội này, họ sẽ lại răm rắp nghe theo cậu hết. Chúng ta có thể cai trị cả thành phố này. Cùng nhau. Tôi và cậu. Như Chang và Eng (Cặp sinh đôi dính liền người Mỹ gốc Thái, tuy cả đời phải sống dính liền nhau nhưng rất thành công trong cuộc sống). Dễ lắm. Cho tôi mười ngày thôi, và chúng ta sẽ khiến lũ đần kia đến đưa ta ra khỏi hầm ngục. Sẽ chẳng ai coi thường ta được nữa. Nào. Nói đi. Nói đi.
Chẳng động tĩnh gì.
– Nghe này, – tôi năn nỉ, – nều cậu khoan thưởng thức cái giây phút phải gió ấy một giây thôi, tôi có thể cứu thoát cậu ra khỏi nó, nhưng cậu phải nghe tôi, phải nghe tôi, phải nghe tôi, nghe tôi một giây thôi, xin cậu đấy.
Im lặng, Hắn không cắn câu rồi. Sự quyết tâm của hắn sặp đưa tôi vào chỗ chết rồi.
– Này, tôi nghĩ trong đầu với Chacal, – suy nghĩ đi. Hãy cố hiểu những gì tôi đang nói với cậu. Chỗ này không phải là trung tâm của vũ trụ đâu, por el amor de Dios (Vì lòng kính chúa – tiếng Tây Ban Nha), chỉ là Trung Mỹ thôi, và nếu cậu để tôi chỉ cho cậu vài điều, cậu sẽ không muốn chết nữa đâu, tôi có thể kéo chúng ta ra khỏi chuyện này, chúng ta có thể thoát khỏi chuyện này… thoát khỏi… thoát khỏi…
“Bốn mặt trời, rồi năm mặt trời…”
Thính giác của Chacal tốt hơn tôi. Dường như anh ta có thể tập trung vào từng giọng nói và đoán được người nói khỏe hay ốm, già hay trẻ, răng đã được mài hay chưa. Và chúng tôi có thể chắc chắn rằng mỗi giọng nói dưới kia đều rất thành kính, nghĩa là mỗi giọng nói đều tin tưởng sự có mặt cảu nó là một phần thiết yếu góp vào lời khẩn cầu của Mèo Rừng 1 giáng trần, từ hang đá trên trời của ông ta.
“Mười tám mặt trời…”
Chúng tôi nhìn xuống. Xuống cái chết. Những lằn khói gỗ cao su đen ngòm từ hai lư hương khổng lồ dưới chân cầu thang cuộn lên người chúng tôi… Dễ thương quá, cái cầu thang! Không để đi lên. Chỉ để lao xuống thôi. Theo tính toán của Michael, khi một người nặng bằng một quý ông Maya có cân nặng trung bình vào thời này – như Chacal chẳng hạn – nhảy xuống, anh ta sẽ mất chừng 2,9 giây để xuống đến nơi, tức bằng khoảng thời gian một quảbóngbowling chạy hết đường băng và chạm vào các con ky, và thường thì xác anh ta sẽ gãy thành ít nhất hai mảnh lớn. Thế đấy, khoảng một phút nữa, chúng tôi sẽ thành món thịt nhồi tamale,đầu sẽ được dùng làm bóng đá, và không chỉ có tôi trở thành dĩ vãng mà tất cả mọi người ở năm 2013, đúng, tất cả, sẽ trở thành dĩ vãng…
Nào, Joaquín, tóm lấy vô-lăng đi. Cậy mồm hắn ra, tìm cái khớp thần kinh ấy đi, nhấn nó đi. Cố lên. Khoan. Chân trái tôi vừa động đậy phải không nhỉ? Tôi nghĩ là thế. Lại nào.
Lại nào.
Không được.
Một đám tro mỏng bay ngang qua trước mặt chúng tôi, và tôi nghĩ tôi nhìn thấyuay của Chacal hiện ngay trước mắt, một con diều hâu. Ngay lập tức, tôi cảm thấy sự thăng bằng hoàn hảo. Toàn bộ 620 cơ trong người tôi căng ra. Tôi tưởng như nhìn thấy cái mà tôi đang hướng đến: cảm giác bản thân không tồn tại, giống như tôi là một con cá chuồn vàng nhảy trên mặt nước biển dát những viền xanh lục ngoằn nghoèo, và tôi không còn là một con cá nữa, mà là cả đàn cá, là toàn bộ cá dưới đại dương, tất cả cùng nhảy lên, lượn trong luồng gió. Chúng tôi hít một hơi cuối cùng.
Quỷ tha ma bắt. Marena sẽ đoán già đoán non đây. Cô ấy sẽ nghĩ mình làm hỏng việc.
Cố lên. Lại đi. CỬ ĐỘNG ĐI!
Không được.
“Wuklahun tun…
“Mười chín mặt trời…”
Cơ hội cuối cùng đã vụt mất rồi. Mọi cơ hội đều hết rồi.
Hừ, ít nhất mình cũng được chứng kiến cảnh này, – tôi nghĩ, – cũng đáng xem lắm.
Sẵn sàng nhé.
Xin đừng. Một giây nữa thôi. Đừng.
Chân tôi nhấc lên để giẫm vào phiến đá bệ phóng. Chúng tìm được chính xác vị trí. Tôi khom cái thân hình cuốn đầy đồ trang sức của mình xuống như con mèo núp rình mồi, háo hức chờ nhảy xuống. Ta sẽ làm được, – tôi nghĩ, – ta sẽ vĩnh viễn không sa vào vòng nô lệ của Quỷ Ăn Đêm, ta sẽ không phải mò mẫm dưới thế giới nước. Ta sẽ được những người khói đối xử như Chim Ruồi Có Nanh 9. Họ sẽ đưa ta lên đỉnh bầu trời, đến tầng thứ mười ba, đến với lửa. Cuối cùng ta cũng được an nghỉ. Ta sẽ được lãng quên.
“… Hai mươi điểm, hai mươi điểm mặt trời,
Đó là con số chúng con cầu xin người,
Mèo Rừng 1 trên trời cao, hãy xuống với chúng con,
Hãy ban ân cho chúng con”
Yên ắng. Tiếng một con bồ câu núi gù gù đâu đó.
Đến lúc rồi, tôi tự nhủ. Mày phải nghĩ ra cách gì đó đi, cách gì đó thật khôn ngoan…
Một giọng nói cất lên, phía sau và trên đầu tôi. Không phải tiếng người. Tiếng một con vẹt thì phải. Không, đó là một con khỉ nhện được huấn luyện, hoặc một loại nhạc cụ nào đó như guira đá (guira: loại nhạc cụ thuộc bộ gõ của Tây Ban Nha), lục lạc xương hoặc bất cứ thứ gì khác, trừ tiếng người… nhưng rồi, từ trong sâu thẳm ký ức của bộ óc mới, tôi biết đây là tiếng người, một người lùn, được khuếch đại bằng một cái loa khổng lồ và méo mó đi sau khi dội qua hàng ngàn bức tường góc cạnh của thành phố. Đó là giọng một người đàn ông, nhưng chói vói hơn giọng nam cao, tựa như giọng của Alessandro Moreschi (Ca sĩ người Ý có được chất giọng cao do bị hoạn từ nhỏ). Giọng nói đó lạnh lùng một cách kỳ di, hoặc tôi nên tả là nó thiếu sự do dự. Dường như nó chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ bị phản đối. Không phải vì nó quen ra lệnh, mà bởi nó chưa từng nói ra điều gì không phải mệnh lệnh và trong suy nghĩ của người làm chủ giọng nói ấy chưa từng có ý nghĩ rằng nó sẽ không được tuân theo. Và từ một ngóc ngách nào đó trong bộ óc mới, tôi có cảm giác lờ mờ rằng Chacal biết giọng nói đó là của ai, và một khoảnh khăc sau, chính tôi cũng biết. Đó là giọng của Chim Ruồi Có Nạnh 9, vị ahau, vị k’alomte(Hoàng đế – chú thích của tác giả) thực sự của thành Ix.
Giọng nói đó ra lệnh:
– Pitzom b’axb; al!
Dịch đại khái ra ngôn ngữ của chúng ta là:
– Chơi bóng đi!
Đến lúc rồi. Phải nhảy thôi.