“Tiểu Hoa, muội mau về nhà đi. Trong cung buồn chán, muội có thể chịu được sao.”
“Tiểu Hoa, cho dù bọn ta làm sai gì muội cứ nói đừng giận như vậy được không?” Thanh Hào cũng tiếp lời
“Ngọc Hoa.” Đỗ Phách sau một hồi im lặng giờ đây mới lên tiếng, cô chỉ chờ có lúc này mới bước ra ngoài chính điện
“Tiểu Hoa, muội…” Diệp Hào chưa nói dứt câu liền bị Thanh Hào hiểu chuyện lôi ra ngoài. A Liên cũng thuận theo mà đi ra để cô và Đỗ Phách có không gian riêng
“Huynh ngồi đi.” cô nhẹ nhàng nói, Đỗ Phách cũng ngồi xuống bên cạnh
“Chuyện của Cao tiểu thư, thật sự muội không liên quan?”
“….Đỗ Phách, huynh đi biền biệt hai năm, nay trở về. Chủ động nói chuyện với ta lại là vì nữ nhân khác?”
“Nếu muội không nói, vậy ta cũng không còn gì để nói với muội.”
“Huynh đứng lại. Huynh quan tâm ả Quỳnh Hoa như vậy, chẳng lẽ, huynh thích ả ta?” cô nói nhưng Đỗ Phách không đáp lại mà lập tức rời đi
Hành động này của Đỗ Phách thành công khiến cô hiểu được cô thật sự thích huynh ấy. Nhưng càng ái mộ huynh ấy, cô càng muốn có được huynh ấy.
Hai ngày sau, đại hỉ của Cao gia. Khi mọi người đang vui mừng rước kiệu của Lang thị vệ đến Cao phủ, ai ai cũng bàn tán về việc Cao Quỳnh Hoa nhưng càng muốn xem Cao lão gia mất mặt.
Tân lang đã đến nhưng mãi không thấy bóng dáng tân nương. Chờ cho đến khi mọi người phát hiện, tân nương đã thắt cổ tự vẫn. Do vậy, đại hỉ biến thành đại tang. Lang thị vệ cũng không thể trở thành con rể Cao gia.
Cô nghe tin, chỉ ngồi trong cung uống trà.
“Công tử, người không thể vào. Công tử…”
“Để cho huynh ấy vào.” cô nói, A Liên mới để cho Đỗ Phách vào trong
“Muội đã làm gì? Sao muội có thể?…”
“Chỉ là một đoá quỳnh hoa cũng dám tranh với ta.”
“Thật sự là muội?”
“Kết cục của cô ta ngày hôm nay là do huynh. Ta đã chọn huynh thì chính là mệnh của huynh.”
“Ngọc Hoa, sao muội không hiểu? Muội không thể gả cho ta… Ta không có phụ mẫu, không có tiền tài hay danh vọng. Gả cho ta, muội sẽ không được như ý.”
“Huynh… cũng thích ta. Chỉ cần huynh muốn, ta với huynh có thể trở thành người tôn quý nhất thế gian.”
“Từ lúc nghĩa phụ nhặt ta từ chiến trường trở về thì sinh mệnh của ta đã gắn liền với nơi đó.”
“Huynh…”
“Là ta không xứng với tình cảm của muội.” Đỗ Phách nói rồi rời đi
Đêm hôm đó, cô nằm nhưng không thể ngủ. Cô vẫn suy nghĩ mãi về câu nói của Đỗ Phách.
“Huynh ấy muốn cả đời trấn thủ biên cương, giúp cho con dân được sống trong cảnh thái bình…”
“Tiểu thư, người sao vậy?”
“Mau, chuẩn bị xe ngựa. Không. Chuẩn bị ngựa. Ta muốn về phủ.”
“Tiểu thư, giờ đã là giờ Sửu rồi.”
“Nhanh!”
“Dạ.”
Cô ngay lập tức thúc ngựa như bay về Cố phủ. Đúng như cô nghĩ, Đỗ Phách và Bạch Vân đã rời đi. Trên bàn trong gian phòng của Đỗ Phách có để lại miếng ngọc bội. Miếng ngọc bội đó là một phần của ngọc uyên ương. Nhưng sau chuyện của Quỳnh Hoa, cô vốn không thể quay đầu nữa. Cô nhất định phải trở thành nữ nhân tôn quý nhất.
Nửa năm sau, chiến tranh giữa Ly quốc và An quốc nổ ra. Bệ hạ không chịu khuất phục, quyết đánh đến cùng dẫn đến quốc khố ngày một cạn kiệt, trợ cấp quân lương không đủ, dân chúng lầm than. Bệ hạ buộc phải phái sứ giả qua chiêu hàng, hoàng đế Ly quốc nhân cơ hội này muốn bệ hạ gả đệ nhất mĩ nhân của An quốc sang. Nếu chấp thuận sẽ lập tức cho lui binh. Chuyện này gây nên một làn sóng dữ dội trong triều.
Những gia tộc theo Cố gia cô luôn tâu lên bệ hạ nên để Tư Duệ công chúa đi hoà thân, làm tròn bổn phận của công chúa. Bên Nguỵ gia lại nói Hạnh Hoa quận chúa mới là đệ nhất mĩ nhân mà hoàng đế Ly quốc yêu cầu. Hai bên nhiều ngày tranh cãi, chỉ có phụ thân và sư phụ của cô là chưa lên tiếng.
Cho đến một ngày. Bệ hạ giữ thái sư lại sau buổi triều rất lâu. Cô vẫn ung dung còn cung Trường Xuân bây giờ đang loạn lên hết rồi. Tin tức nhanh chóng truyền đi, hoàng hậu nhân cơ hội này mời Tuệ quý phi lẫn mẫu thân cô đến cung Cát Tường thưởng trà.
“Hoàng hậu đúng là có nhã hứng, giờ này còn mời ta đến uống trà.” mẫu thân nói khi vừa bước vào, cô cũng theo sau. Tuệ quý phi và Tư Duệ đã đến từ lâu.
“Muội muội, ngồi đi. Hôm nay ta mời hai muội đến đây là để thay bệ hạ nói về chuyện hoà thân. Bổn cung thấy, Tư Duệ công chúa hay Hạnh Hoa quận chúa cũng đều xinh đẹp, đều là tuyệt sắc giai nhân. Nhưng nay lại phải gả một trong hai sang Ly quốc xa xôi, đúng thật là đáng tiếc.”
“Tư Duệ nhà ta sao có thể sánh với Hạnh Hoa quận chúa.” Tuệ quý phi nói thêm
“Công chúa là công chúa, quận chúa là quận chúa. Tuệ quý phi, người đã bao giờ thấy công chúa thua kém quận chúa chưa?” mẫu thân đáp lại
“Chỉ cần bệ hạ muốn, một sắc lệnh, lập tức giúp Hạnh Hoa trở thành công chúa.” hoàng hậu nói
“Nếu vậy thì chính là phúc phận của Ngọc Hoa.” cô nói rồi nhìn về phía hoàng hậu đang đắc ý, tay vẫn đeo đôi vòng vàng chạm phượng cô tặng
“Mẫu hậu, Tư Duệ không khoẻ, xin lui cung trước.”
“Được.” hoàng hậu nói xong, Tư Duệ liền rời đi một cách khó chịu
“Hoàng hậu, Ngọc Hoa có chuyện muốn nói với biểu tỷ, xin phép cáo lui trước.”
“Đi đi.” cô nghe vậy cũng liền đi theo Tư Duệ
“Biểu tỷ, biểu tỷ.”
“Có chuyện gì?”
“Đã lâu rồi chúng ta không ngồi nói chuyện, biểu tỷ có muốn đến ngự hoa viên với ta?”
“Dù sao muội cũng sắp phải hoà thân. Coi như ta toại nguyện cho muội.” Tư Duệ nói rồi đi trước
Cô và Tư Duệ đến Vân Phong đình ngồi. Cung nữ vừa bưng trà lên, A Liên hiểu ý của cô liền kéo hết thị nữ lánh mặt đi.
“Có chuyện gì, nói nhanh đi.”
“Ta thấy thương cho biểu tỷ. Ai ai cũng nói bệ hạ sủng ái biểu tỷ nhưng lại luôn thiên vị ta.”
“Nếu phụ hoàng thật sự thương ngươi thì đâu nỡ để ngươi đi hoà thân.”
“Tư Duệ, ta hiểu tại sao tỷ luôn bị so sánh với ta, thấp kém hơn ta rồi. Cầm kỳ thi hoạ tỷ không bằng ta, nhan sắc cũng thua kém ta. Sinh ra là công chúa, lá ngọc cành vàng nhưng lại thua một quận chúa là ta. Nam nhân trong thiên hạ ai cũng muốn có được ta, bởi cái danh đệ nhất mĩ nhân. Kể cả nam nhân tỷ ái mộ cũng muốn có ta.”
“Ngươi nói dối. Một người thanh liêm như huynh ấy sao có thể thích loại người như ngươi.”
“Vậy tỷ không thắc mắc, tại sao huynh ấy lại chạy đến phủ thái sư nhờ cậy sư phụ ta nâng đỡ sao.”
“Nguỵ Cao… huynh ấy… huynh ấy là người có tài. Thái sư chắc chắn sẽ không bạc đãi nhân tài.”
“Nếu không phải năm đó ta nói với sư phụ liệu bây giờ Nguỵ Cao có thể làm thái uý không. Tỷ thích huynh ấy nhưng căn bản không thể giúp nổi huynh ấy. Tỷ chỉ là một kẻ vô dụng.”
“Im miệng!” Tư Duệ hét lên rồi giáng cho cô một bạt tai
“Thẹn quá hoá giận rồi kìa. Cũng phải, có nam nhân nào lại không thích nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa họ càng thích người có thể giúp mình thăng quan tiến chức.”
“Ta nói ngươi im miệng.”
“May mắn cho ta, có được dung mạo xinh đẹp nay.” cô vừa nói dứt câu liền bị Tư Duệ bóp chặt cổ, cô ta rút chiếc trâm trên đầu ra, kề sát mặt mà uy hiếp cô
“Nếu ngươi còn nói ta sẽ rạch nát mặt ngươi.” cô nghe vậy thì cười nhẹ, nắm chặt lấy tay cô ta rạch một đường bên má mình. “Ngươi… ngươi….” Tư Duệ hoảng đến nỗi lắp bắp, tay lập tức buông cô ra nhưng tay kia lại căng thẳng đến mức cầm chặt chiếc trâm đang nhỏ từng giọt máu xuống
Cô nhìn vậy cười nhẹ rồi bắt đầu la lên rồi ngất đi khiến Tư Duệ đang hoảng loạn mà đứng bật dậy. A Liên nghe vậy vội chạy đến, cùng với các cung nữ khác.
“Quận chúa, quận chúa. Mau… mau truyền thái y.” A Liên hét lên, vài thị vệ vội đưa cô về cung Thường An.