Trong một tuần trở lại đây, Bạch Tử Lệ có biểu hiện rất lạ, bây giờ đã là người yêu rồi thì bình thường hai người luôn luôn thân mật với nhau nhưng dạo này, Bạch Tử Lệ lại không cho Mạc Chi Dương động vào người, đã vậy còn hay cáu gắt với Mạc Chi Dương. Bạch Tử Lệ còn đòi ra ngủ riêng, cho dù Mạc Chi Dương có nói như thế nào thì Bạch Tử Lệ cũng không chấp nhận, nhất quyết đòi ngủ riêng, đã vậy, đỉnh điểm nhất là ngày hôm kia, hai người đã cãi nhau vì chuyện giường chiếu và thái độ kỳ lạ của Bạch Tử Lệ. Bạch Tử Lệ cứ chối cãi mình không bị làm sao cả còn Mạc Chi Dương khăng khăng rằng Bạch Tử Lệ chắc chắn đang có vấn đề.
Hai người cãi nhau rất căng thẳng nên mọi người trong cung ai cũng sợ, từ khi cãi nhau, tính tình Mạc Chi Dương nóng nảy hơn nhiều, còn Bạch Tử Lệ chỉ im lặng, không nói một câu nào cả ngày. Thực sự hai người bây giờ rất rất rất đáng sợ. Thất Vĩnh thấy chủ nhân mình liên tục cáu gắt thì cũng khá sợ, nhưng một tuần này Thất Vĩnh đã để ý tới hoàng tử phi và đã nói chuyện này với Kỳ Lâm. Kỳ Lâm cũng khá bất ngờ, nói rằng hôm nay sẽ đến để xem xét như thế nào nhưng mãi chẳng thấy đâu cả…
– “Xin chào~ Bạn chí cốt của tôi bị làm sao vậy hử?”
…RẦM…
Một quyển sách đã phi thẳng tới chỗ Kỳ Lâm, may mà Kỳ Lâm né được không thì đã chết chắc rồi. Nhìn sắc mặt thằng bạn mình là đã đủ làm cho Kỳ Lâm hiểu ra vấn đề rồi, thực ra trước lúc đó, Kỳ Lâm có xem thái độ của Bạch Tử Lệ thì cũng đoán sơ sơ được vấn đề tại sao hai người lại cãi nhau mà ra rồi. Kỳ Lâm đi tới bên Mạc Chi Dương, khoác tay lên vai nhưng lại bị Mạc Chi Dương gạt ra, trưng một bản mặt cực kì khó chịu nhìn Kỳ Lâm
– “Sao vậy? Ngươi khó chịu à?”
– “Ngươi đi ra đi, đến đây làm gì? Đi về đi”
– “Ta đến đây để giúp ngươi đó nha~ Nhưng có vẻ ngươi không cần một chuyên gia tư vấn tình yêu như ta rồi~Có vẻ như hai người đang cãi nhau đúng không? Ta biết cách để hòa giải đó nha, nhưng ta nghĩ chuyện này còn nghiêm trọng hơn ta tưởng mà ngươi không cần thì thôi, ta đi về đây”
– “Dừng lại!”
Nghe thấy Mạc Chi Dương nói như vậy, Kỳ Lâm liền đắc ý trong lòng, nở nụ cười thật tươi rồi quay người lại
– “Sao nào? Ngươi muốn nói gì với ta không?”
– “Chậc, thực ra là có…Ngươi xem em ấy rốt cuộc bị sao vậy? Liên tục cáu gắt với ta, không quan tâm đến ta mà chỉ chăm chăm vào làm việc, ta làm gì cũng đẩy ra xa, thậm chí ta còn thấy em ấy cứ nhìn người khác chằm chằm với ánh mắt thích thú ý, còn ta thì ngược lại…”
– “Ta nghĩ chúng ta nên đi xem cậu ấy như thế nào. Chứ vừa nãy ta đi qua có tiếng ồn ào trong thư phòng đó”
– “Được!”