Triệu Đồng: “…”
Cái vị nhị thế tổ này kiêu ngạo không ai chịu nổi, có lẽ sẽ không vì một cô gái chỉ cần gọi là đến.
Nếu cô ta để nguyên câu mà chuyển lời đến ông chủ, chắc chắn anh ta sẽ rất khó chịu.
Lê Tranh không quá khó hiểu những cảm xúc của Triệu Đồng, cô vẫy vẫy tay cùng Triệu Đồng, “Lần sau rảnh thì lại hẹn, tôi sẽ tự mình liên hệ với sếp Cận sau.”
Triệu Đồng thở phào.
– –
Bên ngoài, sắc trời xám xịt âm u.
Trên chiếc ghế dài chỉ còn mình Lê Tranh, quán cà yên lặng như tách mình ra khỏi thế giới. Cô nghĩ đến Phó Thành Lẫm trước khi gửi tin nhắn cho Cận Phong: [Xuống dưới đi. Quán cà phê, bàn số 6, cho anh năm phút.]
Cận Phong cười lạnh một tiếng, cô phóng viên nhỏ này, cho cô một cái thang là cô định lên hẳn thiên đường.
Không quanh co.
Mười phút trôi qua, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Anh ta gạt tàn thuốc, cầm áo vest vào thang máy lên lầu hai.
Bàn số 6 quán cà phê, không một bóng người.
Lê Tranh ứng ở tầng dưới của tòa nhà, đầu tiên xác định hướng đông tây nam bắc, bật định vị lên, đi bộ dọc theo vỉa hè, cô định đi về nhà
Đây là thời điểm quan trọng để suy xét, đâu là điểm chung giữa cô và Phó Thành Lẫm.
[Anh đang làm gì?] Lê Tranh bước đi trên con phố nhộn nhịp, đột nhiên cô đặc biệt nhớ đến Phó Thành Lẫm.Từ tối hôm qua đến bây giờ, tâm trạng của cô cứ lên xuống như đi một trăm tám mươi vòng tàu lượn, Phó Thành Lẫm đã nói buổi tối về nhà chúc mừng Phó nhị đăng ký kết hôn, giống như con chim bay đi không để lại dấu vết.
Cô quên rằng bây giờ anh đang ở nhà ông nội.
Phó Thành Lẫm: [Có việc à?]
Lê Tranh nhìn xuống số bước chân, cô đã đi được 1556 bước.
Cô dừng lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ.
Cô không có chuyện gì.
Vài phút trôi qua.
Lê Tranh [Anh đang làm gì] thu lại, [Gửi nhầm ạ.]
Cô bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục đi về phía trước.
Lê Tranh suy nghĩ, nếu đổi lại là Phó Thành Lẫm hỏi cô đang làm gì, cô sẽ trả lời rằng: Có hẹn nhân vật để phỏng vấn, vừa mới kết thúc, đang trên đường về nhà. Thế còn anh?
Nhưng tiếc rằng cô không phải Phó Thành Lẫm.
Phó Thành Lẫm cũng không phải cô.
Mười một giờ đêm, 30885 bước.
Lê Tranh hai chân như muốn gãy, thả người trên băng ghế bên cạnh bồn hoa trước căn hộ.
Nhìn một đường người, nhìn một đường xe, thời điểm cảm thấy như mình sắp kiệt sức, cô đã đến.
Lê Tranh dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi mấy phút, bắp chân nóng đến tê dại.
Đêm đã về khuya, không khí náo nhiệt đã yên tĩnh dần.
Có một chút gió thổi ngang mặt đất, có chút mát mẻ, chỉ có duy nhất một nhược điểm chính là bụi cây rất nhiều muỗi.
Nhân viên bảo an tại căn hộ nhận ra được chủ nhà, thấy Lê Tranh vẫn chưa muốn lên lầu, liền lấy một cái nhang chống muỗi rồi đưa sang đó.
Lê Tranh liên tục nói cảm ơn, đêm nay chỉ có một chút hạnh phúc này thôi.
“Không cần khách sáo, nên làm thôi.” Nhân viên bảo an đặt nhang chống muỗi, không làm phiền chủ nhà thêm nữa.
Không còn muỗi đốt, Lê Tranh cũng không vội lên lầu.
Cô với tay lấy ba lô đặt lên đùi, tìm ly nước quơ quơ, thấy còn chút nước, cô ngẩng đầu lên mới có thể uống được.
Cách ghế không xa có một ngọn đèn đường, ngửa đầu liền nhìn thấy phía chụp đèn được bao quanh bởi rất nhiều côn trùng, liên tục lao về phía trên.
Kèm theo những tiếng ‘đôm đốp đôm đốp’ vang lên rất nhỏ.
Cơ thể nhỏ bé như vậy, lao vào thì có đau không?
Lê Tranh uống xong ngụm nước cuối cùng, vẫn chưa thể hết khát.
Cô từ từ thu lại ánh mắt, ngồi thẳng người, vặn lại nắp ly, mở túi ra rồi cho ly nước vào.
Rảnh rỗi không có việc gì, Lê Tranh sắp xếp lại ba lô của mình.
Ba lô của cô chính là một con nhộng vạn năng, cái gì cũng có, đồ trang điểm, túi bọc giày, dù.
Và cả chiếc bật lửa màu xanh đậm.
Cô sợ một ngày nào đó Phó Thành Lẫm cần dùng đến nó, nên đã mang theo trong ba lô.
Trong ba lô còn có đồ chơi ô tô điều khiển từ xa.
Hôm qua khi quay về nhà, cô tưởng đã để lại ở đó, món đồ chơi cuối cùng lại quên lấy ra, trong đầu cô chỉ suy nghĩ việc về nhà đón sinh nhật cùng Phó Thành Lẫm.
Lê Tranh lấy chiếc ô tô điều khiển từ xa ra, chiếc điều khiển thực ra rất đặc biệt, không phải loại cầm tay thông thường, trông giống như một quả trứng khủng long hình bầu dục, màu xanh nhạt, nhìn thấy đầu tròn đầu dẹt.
Ô tô mini được lắp vào bụng chiếc điều khiển từ xa này.
Lê Tranh mở rồi lấy chiếc xe ra, chiếc xe nhỏ nhắn tinh xảo, dài chưa đến năm phần đuôi xe còn có một cây ăng-ten mỏng, có thể chạy được.
Cô dùng chiếc xe để tạo chút niềm vui.
Nghĩ lại cả ngày hôm nay, cô nhàm chán biết bao nhiêu, lại ngồi chơi món đồ chơi cho chó.
Lê Tranh vận hành điều khiển từ xa, chiếc ô tô nhỏ chạy vòng quanh bồn hoa, hết vòng này rồi đến vòng khác.
Cô không biết là mình đang chạy hay đang đi bộ, không để ý có người tới trước mặt mình, cô rướn cổ đuổi theo chiếc xe.
“Mấy giờ rồi, em vẫn còn chơi ở đây?”
Lê Tranh giật mình quay đầu lại, Phó Thành Lẫm chỉ đứng cách cô vài bước, đáng tiếc chiếc ô tô nhỏ của cô không có đèn pha, bằng không anh sẽ lóa mắt.
Cô đang ngồi, anh đang đứng.
Bóng anh đổ lên người cô, che chở cô kín mít.
Lê Tranh thẳng lưng, Phó Thành Lẫm như mang ánh sáng trên lưng, sắc mặt trong bóng đêm càng thâm trầm, khiến cô cảm giác áp bức mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Anh đã uống rượu, trên người anh toát lên hương vị như ngày đầu anh dọn đến đây.
Gió thổi từ hướng bên cạnh anh sang cô, hơi thở của anh quanh quẩn bên cô một lúc rồi mới tan đi.
“Đã về rồi.” Lê Tranh làm như không có việc gì chào hỏi với anh.
Phó Thành Lẫm ‘Ừm’ một tiếng. Có lẽ bởi vì ánh sáng, đáy mắt cô như hội tụ những tia sáng của thành phố, thật sự chói mắt.
Sự im lặng giữa hai người dần lan ra.
Chiếc điều khiển từ xa hình quả trứng trên tay như một vật che chắn sự xấu hổ của cô, ô tô nhỏ của Lê Tranh từ phía anh quay lại.
Phó Thành Lẫm đang định cất bước, đột nhiên chiếc xe phía sau dừng lại, sau đó lao trúng anh với tốc độ như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung.
Chiếc xe cố gắng leo lên giày đè chân anh, kết quả đụng vào mũi giày rồi lật nhào.
Phó Thành Lẫm khom người nhặt chiếc xe nhỏ, làm động tác so sánh, nó còn không dài bằng ngón cái của anh.
Anh tắt công tắc chiếc xe nhỏ, “Đi thôi.”
Anh cho rằng cô đang đợi anh quay lại.
Cũng không hẳn vậy.
Cô chẳng qua là đi nhiều nên rã rời, muốn nghỉ ngơi, muốn hóng gió, không muốn bị làm phiền bất cứ cái gì.
Cho dù cô có cố ý đợi anh ở đây, cô cũng không định tính toán.
Lê Tranh nhận lấy chiếc xe nhỏ từ tay anh, “Anh đi lên trước đi, em ở lại chút nữa.” Cô tùy ý bịa một lý do: “Đêm nay em đi đến mấy vạn bước, mắt cá chân bị trẹo, chờ lát nữa hết đau sẽ lên lầu ngay.”
Sợ anh không tin, cô lấy di động ra cho anh xem số bước mình đã đi.
Đó là một con số rất lớn, đây là lần đầu tiên cô đi bộ xa như vậy.
Phó Thành Lẫm không hề hoài nghi lời cô nói, dù sao cô cũng không thể giả vờ mình đang mệt mỏi. Anh nhìn đôi giày bệt trên chân cô, “Không mang giày cao gót sao em vẫn bị trẹo chân?”
Lê Tranh lần này không cần nói dối: “Lúc đi ngang quảng trường vì không chú ý bậc thang, bước hụt ạ.”
Phó Thành Lẫm nhìn chân cô: “Có đau không?”
Lê Tranh nhẹ giọng hỏi: “Anh nghĩ sao?”
Phó Thành Lẫm không nói tiếp, đi đến bên cạnh cô, “Chân nào là chân bị trẹo? Tôi đỡ em lên lầu.”
Lê Tranh một lúc lâu vẫn không bấm nút điều khiển từ xa, tròng mắt nhanh như chớp đảo nhanh vài vòng, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Cả hai chân đều bị trẹo, nếu không đã một chân nhảy về nhà từ lâu rồi.”