Mộc Ân nằm trong ngực anh, cười cười nói: “Cháu cảm thấy rất tốt.”
Cô cảm thấy cô có thể lý giải được dụng ý của Lục Phong Miên.
Giết Giang Minh Kiệt không phải là không thể, nhưng chết thì chẳng còn gì, còn sống, mới biết được đau khổ, mới có thể chuộc tội cho những việc anh ta đã làm.
Kẻ tiểu nhân có thù tất báo như vậy, cô cũng hoài nghi tai nạn xe cộ của Chu Mạc Viễn có phải có liên quan đến anh ta hay không.
Như vậy những gì anh ta nhận lấy, cũng đều là báo ứng.
…
Một ngày này Mộc Ân bị giày vò hết sức mỏi mệt, lại gặp được Lục Phong Miên mình hằng nhớ nhung, tự nhiên là không để ý tới khác.
Nhưng điều này thuận tiện cho Lâm Như Uyên, anh trở về phòng trực tiếp bắt được người giấy nhỏ đang muốn từ trong túi anh bỏ trốn, nghiên cứu sờ sờ chọt chọt không buông tay.
“Cô chính là người giấy ban đầu Ân Ân cho tôi đúng không, tôi đã nói rồi, người giấy sau này khẳng định không phải như lúc đầu.”
Vừa nói, ngón tay điểm một cái trên đầu Trần Uyển Di.
Trần Uyển Di bị chọc có chút xấu hổ, cộc cộc cúi đầu xuống.
Lâm Như Uyên bị sự đáng yêu của cô làm run động, nhịn không được chọc chọc vào ngực cô: “Thật thần kỳ, thế mà cô còn có biểu cảm.”
Trần Uyển Di bị chọc nhảy dựng lên, tức giận cảnh cáo: “Tiểu Như Uyên cậu đừng chọc lung tung! Không biết rằng có những chỗ trên người con gái là không thể đụng lung tung sao?”
“…” Lâm Như Uyên.
Anh dùng biểu cảm vi diệu đánh giá Trần Uyển Di, không ngừng cảm thán: “Người giấy còn phân nam nữ hả?”
“…” Trần Uyển Di.
Thấy người giấy cứng đờ, Lâm Như Uyên cảm giác có lẽ mình đã chọc đau người giấy, vội vàng nói xin lỗi: “Ngại quá, tôi cho rằng cô giống như thực vật vậy, không khác biệt.”
“…” Trần Uyển Di.
Trong ấn tượng của cô thực vật cũng là phân biệt được chứ, tên học tra này!
Lâm Như Uyên hiển nhiên cũng không có ý thức được học thức của mình nông cạn, nói: “Ân Ân bá chiếm một thứ đáng yêu như vậy cũng không nói cho mình, thật sự là…”
“Thân phận của tôi cần bảo mật, Tiểu Như Uyên cũng không thể nói cho người khác biết nha.” Trần Uyển Di nói.
“Tôi biết, sợ bị người chộp đi làm nghiên cứu đúng không?” Lâm Như Uyên cười tủm tỉm ngồi xổm trên giường nhìn cô: “Người giấy nhỏ, về sau cô đi theo tôi có được không? Những thứ cô muốn ăn, muốn chơi, những nơi cô muốn đến, tôi đều có thể thỏa mãn cô, đi theo tôi đi có được không?”
“…” Trần Uyển Di là rất thích Lâm Như Uyên anh tuấn ôn nhu lại có tấm lòng son, nhưng là hồn phách của cô chỉ có thể dựa vào âm khí trên người Mộc Ân nuôi dưỡng, một đêm nay đã là cực hạn, ngày mai cô vẫn là về lại bên cạnh Mộc Ân.
Cho dù tiểu Như Uyên thích cô bao nhiêu.
Trừ phi có thể tìm ra cổ ngọc.
“Tôi không thể ở bên cạnh cậu, tôi chỉ có thể đi theo Ân Ân.” Trần Uyển Di thất bại gục đầu xuống, kỳ thật trong lòng cực kỳ dao động, đã muốn vứt bỏ Mộc Ân.
“Vì sao? Có phải Ân Ân làm bùa chú gì với cô không?” Lâm Như Uyên sờ lên cằm: “Trước kia không có phát hiện Ân Ân còn có bản lĩnh này, con nhóc này xem ra có rất nhiều chuyện giấu diếm mình…”
Trần Uyển Di sợ anh hiểu lầm Mộc Ân, giải thích đơn giản một chút tình huống của mình, và đôi mắt âm dương của Mộc Ân.
Lâm Như Uyên nghe xong, trong mắt lóe lên sự ghen ghét: “Con nhóc này, có chuyện này thế mà không nói cho mình.”
Đều nói ghen ghét khiến người ghê tởm, nhưng Trần Uyển Di cảm giác anh vẫn anh tuấn như vậy, có thể bên cạnh người tốt như vậy, chẳng có gì là sợ.
Cô giải thích thay Mộc Ân: “Con bé không phải là không muốn nói, chỉ là nói không ra, quân gia cũng còn chưa biết đâu.”
Trong lòng Lâm Như Uyên lúc này mới cân bằng lại.
Anh đến phòng tắm tắm rửa một cái, trước khi vào cửa cố ý dặn dò Trần Uyển Di đừng đi.
Trần Uyển Di bị Mộc Ân vứt bỏ, muốn đi cũng không có chỗ để đi, đêm nay vốn là dự định ngủ ở nơi này — ngủ ở chỗ khác sợ bị xem như rác rưởi ném đi.
Lâm Như Uyên rất nhanh tắm rửa xong bước ra, chuyện thứ nhất chính là nhìn người giấy còn ở đây hay không.
Đôi chân giấy nhỏ của Trần Uyển Di đung đưa, ngồi trên bệ cửa sổ hấp thu ánh trăng.
Bộ dạng đáng yêu này khiến Lâm Như Uyên không chịu được, nhịn không được bước lên hôn một cái: “Tại sao cô lại đáng yêu thế chứ.”
Trần Uyển Di đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, tay giấy nhỏ che mặt: “Đây là nụ hôn đầu của người ta…”
“…” Lâm Như Uyên.
Không cẩn thận bị sự đáng yêu thu hút, nên có cử chỉ hơi thô lỗ.
Anh vừa mới chuẩn bị xin lỗi, Trần Uyển Di lại nói: “Nếu là trước đây, cậu phải cưới tôi đấy, nhưng mà thôi được rồi, xã hội bây giờ đã tiên tiến.”
Nói rồi, từ bệ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy đến trên giường, nằm xuống trên gối đầu: “Ngủ đi, tôi buồn ngủ rồi.”
Lâm Như Uyên lại bị sự đáng yêu làm run lên, vô cùng kiềm chế móng vuốt mèo của mình muốn đụng vào người giấy, tắt đèn đi ngủ.