Lâm Hạ đang ngồi ở trên giường nhìn vật gì đó, trong tay nắm vuốt một tờ giấy mỏng, thấy cô đột nhiên tiến đến, vội vàng cất tờ giấy kia vào trong ngăn kéo.
“Sao cô lại tới đây?” Biểu cảm của cô ta có chút lạnh, hiển nhiên còn đang tức giận vì chuyện ở quầy rượu đêm đó.
Mộc Ân tỏ ra quan tâm: “Chị Hạ chị không sao chứ? Ngày đó tại quán bar, em đến sàn nhảy tìm Giang Minh Tu, kết quả trở về đã không thấy tăm hơi chị đâu, hại em lo lắng một hồi lâu.”
“Lo lắng?” Lâm Hạ cười như không cười: “Lo lắng thì tại sao cô không lên lầu một tìm, lầu một không có, thì cô có thể lên lầu hai tìm, không phải cô không biết quán bar đó có lầu hai.”
“Em muốn tìm, thế nhưng Giang Minh Tu đột nhiên xuất hiện, anh ta dây dưa với em, vừa vặn bị chú Lục bắt gặp, sau đó bị cấm túc một ngày, thật vất vả mới ra ngoài được.”
Mộc Ân ủy khuất rủ mắt xuống, biểu cảm đáng thương cực kỳ.
Lâm Hạ lại không hề có nửa điểm dao động.
Cô ta cũng không phải là đồ đần, sau đó hồi tưởng lại, chén rượu kia quá mức kỳ quặc, mười phần chính là Mộc Ân động tay động chân.
Mặc dù không biết cô làm sao biết được kế sách của cô ta, nhưng chuyện hại cô ta bị ba người đàn ông hủy đi trong sạch, cô ta nhất định sẽ tính toán.
“Ân Ân, kỳ thật em cũng không cần nhất định phải dỗ dành chú Lục, sao không cùng chú ấy trở mặt luôn đi, để chú ấy biết tâm tư của em?” Lâm Hạ đứng lên bước tới.
“Trở mặt?” Mộc Ân thẳng lắc đầu: “Em không dám.”
“Là không dám, hay là không muốn?” Lâm Hạ cười lạnh, từng bước một đi về phía cô: “Lâm Mộc Ân, sợ là cô đã thích Lục Phong Miên rồi, vậy tôi cũng không ngại nói cho cô biết, tôi cũng thích Lục Phong Miên, cô không cần giở trò vặt nữa, về sau chúng ta quang minh chính đại cạnh tranh đi.”
Cô ta bước từng bước tới gần, Mộc Ân lui lại hai bước, kinh ngạc không nhỏ, không nghĩ tới người này đã xé toạc khuôn mặt giả vờ rồi.
Vậy cũng có chút thú vị, xem ra di chứng từ chén rượu ở quá bar kia thật đúng là không nhẹ.
Cô ta tức thành như vậy, làm sao chưa từng nghĩ tới, nếu như mình trúng kế, mất đi sự trong sạch, hẳn là rất khó chịu.
Hại người bên cạnh liền mừng thầm, chuyện giống vậy xảy ra trên người mình thì chịu không được, đạo lý kỷ sở bất dục vật thi ư nhân*, Lâm Hạ vĩnh viễn sẽ không hiểu.
* kỷ sở bất dục vật thi ư nhân: Ở đời, điều gì bản thân không muốn không thích thì chớ ép người khác phải làm.
Mộc Ân cũng lười đáp lại, nói rằng: “Nếu chị Hạ trách em, em cũng không ở đây khiến người ta chán ghét, nên đi về trước, chị cố gắng tĩnh dưỡng.”
Cô có lòng tăng thêm hai chữ “tĩnh dưỡng”, về phần tĩnh cái gì, dưỡng là gì, trong lòng Lâm Hạ biết rõ nhất.
Cô ta nhìn bóng lưng Mộc Ân rời đi, hận hận cắn môi dưới.