Hắn đã thử giấu danh tính để tiếp cận cô thông qua người liên lạc với bên Kim Đỉnh, nhưng không thành công. Cố Từ Hàm đang bận rộn với các vụ kiện, và việc hủy bỏ hợp đồng không phù hợp với phong cách làm việc của cô.
Hắn không muốn xuất hiện trước mặt cô một cách đột ngột, sợ rằng cô sẽ bỏ chạy. Thay vào đó, hắn quyết định sử dụng các mối quan hệ hiện tại để gặp cô ở một nơi kín đáo, hiếu kỳ về phản ứng của cô về hắn sau hai năm không gặp.
–
“Cô không sao chứ luật sư Cố?” Vương Lực Hoành lo lắng nhìn Cố Từ Hàm, sắc mặt cô không được tốt. Hai người đang gần gũi thì cô khẽ la lên một tiếng.
“Dừng lại. Tôi cảm thấy đau.” Cố Từ Hàm nhìn xuống vùng bụng dưới. Cảm giác đau thắt lại.
Vương Lực Hoành lập tức đỡ cô ngồi dậy. Cẩn thận đỡ cô ngồi dựa vào cạnh giường.
“Cô muốn bật đèn không luật sư Cố?” Vương Lực Hoành chờ mong một cái gật đầu từ cô.
Từ lúc bắt đầu mối quan hệ bạn tình, chưa lần nào anh được chiêm ngưỡng dáng vóc nóng bỏng của cô dưới ánh sáng rực rỡ. Tuy nhiên, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, những đường cong gợi tình của cô vẫn cuốn hút anh đến mê mẩn.
Cô lắc đầu. Bản thân chưa thật sự sẵn sàng để quan hệ trước ánh đèn sáng, dù nhiều vết thẹo trên cơ thể đã biến mất nhờ công nghệ thẩm mỹ hiện đại. Những phần thịt bị mất ở những nơi kín đáo, phải tiêm filler định kỳ hai năm vẫn khiến cô ám ảnh.
Vương Lực Hoành tận tình chăm sóc cô, cạnh giường luôn sẵn sàng ly nước và một vài lương khô bổ dưỡng. Sau những giây phút tận hưởng hoan lạc, cô thường khát nước, buồn miệng thèm ăn gì đó trong lúc mặc đồ chuẩn bị rời đi.
“Tôi về trước nhé luật sư Vương. Đột nhiên cảm thấy không khỏe.” Cố Từ Hàm nói với giọng yếu đuối khi cố gắng đứng dậy.
Vương Lực Hoành nhanh chóng đến bên cạnh, nhẹ nhàng giúp cô nhặt quần áo.
Cố Từ Hàm ôm bụng, dưới sự hỗ trợ của Vương Lực Hoành, cô nhẹ nhàng mặc quần áo.
Làn da của cô trắng mịn, hương thơm dịu dàng tỏa ra làm say đắm lòng người. Ánh mắt của Vương Lực Hoành chăm chú nhìn, trán anh lấm tấm vài giọt mồ hôi. Anh muốn giữ cô lại bên mình, nhưng lý trí không cho phép.
“Cho phép tôi giúp cô ra xe nhé.” Vương Lực Hoành nói, ánh mắt lo lắng nhìn Cố Từ Hàm đang đi đứng khá vất vả. Anh không muốn cô một mình trong tình trạng đó.
Cố Từ Hàm gật đầu nhẹ, bụng cô nhức nhối, cảm giác mỏi mệt lan toả khắp cơ thể.
Vương Lực Hoành lập tức nâng cô lên, ẵm trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Đôi tay vững vàng và ấm áp giữ cho Cố Từ Hàm cảm thấy an toàn, anh từ từ đưa cô ra tới chiếc xe.
Trên con phố mênh mông, Vương Lực Hoành đề nghị muốn chở Cố Từ Hàm về, nhưng cô lắc đầu từ chối. Bầu trời đã chìm sâu vào đêm, ai về nhà nấy sẽ thuận tiện hơn.
Anh khẽ mở cửa, giúp cô ngồi vào ghế, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô.
Bầu trời đêm bên ngoài sương mù mịt dưới ánh đèn đường, không khí se lạnh.
Bất chợt, đau đớn bủa vây Cố Từ Hàm, khiến cô phát ra tiếng thở dốc và rên rỉ. Gương mặt cô bỗng chốc tái nhợt, đôi mắt long lanh nước mắt.
Ánh mắt Vương Lực Hoành đầy sự bảo vệ và lo lắng, nhanh chóng ôm lấy eo cô, đỡ cô ra khỏi xe. Họ nhanh chóng hướng về chiếc xe màu đen sáng lóa dưới ánh đèn.
Cố Từ Hàm mệt mỏi và đau đớn, chỉ còn biết tựa vào bờ vai rộng của Vương Lực Hoành, chẳng còn chút sức lực để nói thêm gì nữa.
Giữa tiết trời se lạnh, tiếng rít của cơn gió thổi qua khe cửa xe làm Cố Từ Hàm run rẩy. Nhưng khi ngồi bên Vương Lực Hoành, cô cảm nhận được một sự ấm áp, một nơi trú ẩn vững chắc giữa đêm lạnh lẽo.
Ở trên xe, chỉ có tiếng động cơ và hơi thở nhẹ nhàng của hai người.
Vương Lực Hoành đột ngột mở lời: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Lần đầu tiên, anh không chờ sự đồng ý từ Cố Từ Hàm mà tự quyết định hành động. Sự cứng đầu và mạnh mẽ của cô khiến lòng anh lo âu liên tục. Anh biết nếu cứ do dự, tình trạng của cô sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Khi chiếc xe dừng bên cửa cấp cứu, Vương Lực Hoành nhanh chóng ẵm cô trên tay và bước nhanh vào bệnh viện.
Vương Lực Hoành sau khi hoàn thành thủ tục, vội vã trở lại xe để lấy máy tính xách tay. Ngồi tại góc phòng chờ cấp cứu, anh tranh thủ giải quyết công việc, nhưng ánh mắt luôn hướng về cánh cửa, lo lắng chờ tin tức về Cố Từ Hàm.
Hơn hai giờ trôi qua, y tá tiến tới thông báo cho Cố Từ Hàm: “Cô bị tắc ống dẫn trứng. Trước kia, cô có từng gặp chấn thương ở vùng bụng dưới không?”
Dáng vẻ Cố Từ Hàm lộ ra một chút hoảng sợ khi hồi tưởng lại những phút giây dưới bàn tay mạnh mẽ của hắn. Cảm giác đau đớn như hàng trăm mũi kim đâm vào, mọi vết thương đều xuất phát từ những dấu vết mà hắn để lại.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hiện tại, cô đã ổn. Nhưng cần hẹn lịch tái khám sớm để theo dõi tình trạng.” Y tá khuyên nhủ, sau đó giúp Cố Từ Hàm ngồi lên xe lăn.
Khi cửa phòng chờ mở ra, Vương Lực Hoành vẫn đang ngồi đó, cảm xúc lo lắng vẫn vương vấn trên gương mặt anh. Cố Từ Hàm không giấu nổi nụ cười, trái tim cô đang dần cảm động.
Dù đã là giữa đêm khuya, Vương Lực Hoành không hề than vãn. Anh giúp cô lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn, đắp một chiếc chăn bông có sẵn trên xe lên người cô giữ ấm.
Trên con đường mờ ảo dưới ánh đèn phố, xe lướt đi êm đềm. Cố Từ Hàm thả mình vào ghế và nhắm mắt lại. Cơn đau vẫn còn đó, nhưng có Vương Lực Hoành bên cạnh, cô cảm thấy an tâm hơn.
Vương Lực Hoành với giọng điệu dịu dàng nhưng chắc chắn; “Tôi sẽ thuê người đưa xe của cô về. Còn bây giờ, cô chỉ cần nghỉ ngơi.”
Cố Từ Hàm mỉm cười: “Cảm ơn luật sư Vương đã quan tâm và dành thời gian cho tôi hôm nay.”
“Không, là tôi cần phải cảm ơn cô. Bên cô, mọi thứ trở nên thật thoải mái dễ chịu.” Giọng anh tràn đầy tình cảm.
Khoảnh khắc ấy, Cố Từ Hàm nở nụ cười đẹp đến nao lòng, ánh mắt trong veo như gửi gắm biết bao cảm xúc.
Khi xe dừng ở bãi đậu xe, Vương Lực Hoành nhẹ nhàng mở cửa giúp cô rồi ẵm cô lên tận căn hộ. Cố Từ Hàm dựa nhẹ vào vai anh, cảm giác an toàn tràn về.
“Luật sư Cố, hãy chăm sóc bản thân. Nếu cần, đừng ngần ngại liên lạc với tôi.” Anh lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc suy tư trong cô.
Cô gật đầu nhẹ: “Anh cũng thế. Chúc anh có giấc mơ đẹp.”
Trong đêm tĩnh lặng, hai bóng dáng dần rời xa nhau, nhưng tình cảm lại càng lúc gần hơn.
–
Trên con đường dẫn vào khu phố cổ Hồ Đồng, hai bóng người đi bên nhau dưới ánh đèn đường. Cột đèn phát ra ánh sáng vàng ấm, chiếu rọi bóng dáng của Cố Từ Hàm và Vương Lực Hoành, tạo nên một không gian thơ mộng và lãng mạn.
Dưới tán cây gần đó, tiếng rì rào của lá đang bay trong gió đêm. Cả hai người đều im lặng, bước đi chậm rãi. Từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy những tâm tư.
Vương Lực Hoành nắm nhẹ tay Cố Từ Hàm, cố gắng truyền tải sự ấm áp. Tuy nhiên, dường như anh cảm nhận được một bức tường vô hình giữa họ, khoảng cách về tình cảm trai gái.
Cố Từ Hàm thỉnh thoảng nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Vương Lực Hoành. Anh có một vẻ đẹp trai, dịu dàng, nhưng khuôn mặt lại mang một nét buồn. Cô không thể hiểu hết được anh, và đôi lúc cảm thấy mình bị thu hút bởi sự bí ẩn đó.
Khi họ ngồi xuống một quán nước ven đường, Vương Lực Hoành nhìn Cố Từ Hàm, ánh mắt sắc bén như lúc trên tòa. Nhưng khi gặp ánh mắt cô nhìn anh, anh lại chùng xuống, không giấu nổi sự ngượng ngùng.
Cố Từ Hàm lắng nghe tiếng nhạc nhẹ từ quán, tâm trí lạc lõng, cô thấy mình đang lạc giữa không gian mê hoặc giữa thực và hư ảo.
Rõ ràng Vương Lực Hoành vừa thay đổi ánh mắt. Đôi lúc cô thậm chí còn tưởng tượng ra hình bóng của Âu Dương Long trong đôi mắt của Vương Lực Hoành, và điều đó khiến cô cảm thấy không yên tâm.
Vương Lực Hoành nhận ra sự lơ là của Cố Từ Hàm, anh nhẹ nhàng nói: “Cố luật sư, tôi hiểu có điều gì đang khiến cô không yên lòng. Nhưng hãy tin tôi, dù có chuyện gì, tôi sẽ luôn ở bên cô.”
Những lời nói ấy dường như mang một vẻ mờ ám, khiến trong lòng Cố Từ Hàm nảy sinh nghi ngờ, một loạt câu hỏi vẫn chưa được giải đáp.
Vương Lực Hoành là luật sư thương mại nổi tiếng, nổi danh trong giới luật sư với tài đưa ra lập luận sắc bén, dồn ép đối thủ vào ngõ cụt. Nhưng khi đứng trước mặt cô, anh lại biến hóa thành một chàng trai nhẹ nhàng, luôn khách sáo và dễ xấu hổ.
Rốt cuộc đâu mới là bản chất thực sự của Vương Lực Hoành…
Ở nơi cuối góc phố mờ ảo, một hình bóng cao ráo đang tiến lại gần.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sóng lưng khiến Cố Từ Hàm rùng mình. Bóng dáng kia, dù chưa hiện rõ, mang theo một vẻ đáng sợ quen thuộc, khiến trái tim cô đập loạn nhịp trong nỗi hoài nghi và sợ hãi.