Lão như con sói hoang chờ đợi vồ mồi đã rất lâu, từng tấc da tấc thịt nóng ran như lửa đốt. Kết quả lão vừa cởi hết quần áo vướng víu trên người chúng tôi thì tôi lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, nghĩ đến chuyện sắp diễn ra tôi chợt không kiềm được khóc nức nở vì sợ hãi.
Lão một phen ngớ người vì tôi, vài giây sau bối rối ôm lấy tôi liên tục nói xin lỗi, tôi không điều khiển được cơ thể đang run lên, lão vội vã kéo chăn lên đắp lại, ôm siết lấy tôi thì thào: “Anh xin lỗi, không làm nữa”
Miệng lão nói vậy, nhưng phản ứng cơ thể thì không…
Sáng hôm sau tôi trở người dậy sau giấc ngủ sâu, chợt nhớ đến chuyện đêm qua mà giật mình hoang mang. Vừa ngồi dậy định lấy quần áo lão gom lại để ở cuối giường, cửa đột nhiên bật mở khiến tôi luống cuống vội nằm xuống giả vờ ngủ.
Tôi hé mí mắt dõi theo hành động của lão, thấy lão mang quần áo của tôi đi vào toilet.
Lúc lão quay ra tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, chổ bên cạnh động đậy lún xuống kéo theo hô hấp tôi rối loạn. Trôi qua một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì kỳ lạ, tôi chỉ nghe thấy tiếng lão thở đều đều bên cạnh.
Giả vờ trở người quay lưng lại với lão, nào ngờ vừa cử động thì lão đã giữ người tôi quay hẳn qua đối diện với lão, tôi hít thở không thông, bấu chặt ga giường lấy bình tĩnh.
Lão đột nhiên cắn vào cổ tôi, tôi theo phản xạ mở to mắt nhìn, may mà nhắm lại kịp ngay khi lão ngước mặt lên.
Tiếng cười của lão chợt vang khẽ bên tai, giọng lão nhẹ nhàng cất lên: “Em diễn dở lắm biết không?”
Tôi mặc kệ lão, vấn đề không phải diễn có dở hay không, quan trọng là tôi không còn đủ dũng cảm đối diện với lão.
Cơ thể tôi cực kỳ nhạy cảm, lão vừa chạm vào eo tôi đã không chịu được uốn mình né tránh, hai mắt nhắm chặt nhất định không mở.
Tên biến thái đó nhất định không buông tha, chọc lét tôi khiến tôi quằn quại phải chịu thua.
Gọi được tôi dậy, lão lại nằm dáng nàng tiên cá nhìn tôi chằm chằm với biểu cảm hào hứng chờ đợi. Tôi thở không ra hơi, ngại ngùng mở lời: “Anh lấy… đồ giùm em”
Lão cười đắc ý: “Tủ đồ gần em như vậy còn nhờ anh”
Tôi nuốt cục tức vào bụng, xua đuổi lão: “Vậy anh ra ngoài đi”
Lão vùi mặt xuống gối sau đó dùng vẻ mặt vô liêm sỉ bình thản nói: “Cái gì anh cũng thấy hết rồi, không cần ngại”
Tôi nằm yên một chổ không phản ứng, cuối cùng lão cũng phải khuất phục leo xuống giường lấy quần áo cho tôi.
Lúc đưa quần áo, lão chống tay xuống giường hôn lên mắt tôi, thỏ thẻ nói: “Em là vợ anh”
Nhờ câu nói ấy của lão, tôi mới nhận thức được chúng tôi đã đính hôn, đã là vợ chồng chưa cưới, chuyện này cũng là trước sau, chẳng có gì phải ngại ngùng nhưng tôi không làm được…