Cố Chuyết Ngôn cổ vũ cậu: “Em có thể tạo một mục tiêu, lúc em đổ bệnh vì muốn gặp anh nên mới từ từ khỏe lại, bây giờ lại nghĩ thiết kế cho anh một món nào đó, sau đó cố gắng từng chút.”
Ai ngờ Trang Phàm Tâm đã nghĩ điều đó từ lâu rồi: “Anh sau này mới tính, em muốn thiết kế cho dì trước.”
“Mẹ anh?” Cố Chuyết Ngôn không muốn kể về tình cảm mẫu tử lắm, “Bà ấy có một tủ trang sức, không cần phải để ý đâu.”
Trang Phàm Tâm nói: “Đương nhiên không được, anh lấy khuyên tai của dì tặng cho em, em phải tặng lại một bộ, anh mặc kệ em đi. Còn nữa, về sau không được mượn hoa hiến phật, lúc lòi ra là muốn dọa chết người!”
Cố Chuyết Ngôn cười khanh khách, so bản thân thành Phật, cũng rất biết dát vàng… Anh xoay người ngửi hõm vai Trang Phàm Tâm, có mùi sữa tắm, giọng nói cũng trở nên lưu luyến: “A di đà phật, mong Phật tổ phù hộ cho anh.”
Trang Phàm Tâm nín khóe miệng run rẩy: “Không thành vấn đề.”
“Chỉ nói không thì có ích lợi gì.” Cố Chuyết Ngôn ngẩng đầu hỏi, “Bùa bình an em làm cho anh đâu, cho anh coi thử.”
Vẫn còn nhớ đến chuyện này, sắc mặt Trang Phàm Tâm do dự: “Tay em vụng lắm, làm cũng không đẹp, hơn nữa cũng qua lâu lắm rồi… Năm đó dì Vương dạy cũng không có theo bài bản gì.”
Tay kia mà còn nói là vụng, người khác có còn sống không? Cố Chuyết Ngôn buồn cười nói: “Sao nhiều lý do quá vậy, hay là vốn dĩ không có, muốn gạt anh phải không?”
“Đương nhiên không phải!” Trang Phàm Tâm rũ mắt, “Ngày mai đi, ngày mai em đưa anh xem, hôm nay mệt rồi.”
Lời từ chối này có chút kỳ quái, Cố Chuyết Ngôn không dễ cho qua: “Anh không có mệt.” Anh nhấc đầu Trang Phàm Tâm lên, nhìn chằm chằm, vài giây liền ép người ta không còn cách nào. truyenfull reup là chó
Trang Phàm Tâm đứng lên, động tác chậm chạp xỏ dép lê, sau đó từ tủ quần áo lấy ra một cái chìa khóa. Chìa khóa mà nhét trong góc à? Cố Chuyết Ngôn yên lặng nhìn, cho đến khi Trang Phàm Tâm rời khỏi phòng, nghe động tĩnh, Trang Phàm Tâm đứng ở trên hành lang, mở cửa phòng trữ đồ.
Cố Chuyết Ngôn tò mò qua tìm, cửa phòng trữ đồ khép hờ chỉ đủ cho một người lách vào, tối đen, Trang Phàm Tâm không có bật đèn. Anh đẩy cửa mà vào, trông thấy hình dáng Trang Phàm Tâm lờ mờ, nâng tay lên, rồi đột nhiên mở đèn.
Mọi thứ bên trong phòng sáng lên, Cố Chuyết Ngôn hoàn toàn sửng sốt.
Đây là căn phòng rộng nhất, mà bốn vách tường đều treo tranh chồng chất, bức này đến bức khác, không có chút chỗ trống, mấy ngăn tủ trong phòng cũng toàn bộ là tranh, trắng đen có, tô màu có, một vài cây bút hoặc là những con dao gọt, cả nghìn bức tranh to to nhỏ nhỏ, mỗi một bức đều là vẽ Cố Chuyết Ngôn.
Hỗn loạn không dừng, ánh mắt Cố Chuyết Ngôn dao động chung quanh, khiếp sợ mãi không thể biến mất, anh mặc đồng phục, anh đeo cặp sách, anh làm bài tập, anh chơi bóng, anh đứng ở dưới tàng cây không làm gì…
Quần bò áo sơ mi, con thú bông bị ép xẹp lép, đó là dáng vẻ Cố Chuyết Ngôn từ trên xe việt dã bước xuống khi vừa đến Dung Thành. Gò má có vệt màu, nằm ở trước bàn múa bút thành văn, là hình ảnh Cố Chuyết Ngôn đánh nhau bị phạt viết kiểm điểm. Ở trên đường, đạp xe đạp kiểu cũ, là quang cảnh Cố Chuyết Ngôn mỗi ngày đến trường. Tích góp lại từng chút, mỗi một lần tiếp xúc của bọn họ, tất cả dáng vẻ của Cố Chuyết Ngôn đều được Trang Phàm Tâm vẽ lên giấy để ghi nhớ, thậm chí là đấu kiếm, cưỡi ngựa, cả ảnh chụp cùng với bạn bè.
Có màu tươi mát, có màu trầm buồn, có tấm chỉ vài đường nét, có tấm để trần nửa người ngay cả bắp thịt cũng đều miêu tả rõ ràng… Mấy trăm bức họa, tất cả tình yêu và dục vọng mấy năm nay của Trang Phàm Tâm, bại lộ trước mắt Cố Chuyết Ngôn.
Trang Phàm Tâm đứng ở mép tủ, sau khi bại lộ làm cậu không có cách nào ngẩng đầu, cúi gằm xuống, lo sợ không yên nhìn chằm chằm tủ. Cố Chuyết Ngôn đến gần một bước, giữ người cậu, giọng lại hơi run: “Tại sao không để anh xem?”
“…Sợ dọa anh sợ.” Trang Phàm Tâm nói, “Rất nhiều bức là vẽ vào hai năm trị liệu, không biết lúc đó em có bình thường hay không…”
Bị kích thích rất lớn, Cố Chuyết Ngôn không biết nên nói như thế nào: “Sao làm anh sợ được chứ, sao lại không bình thường chứ.” Anh kéo cánh tay Trang Phàm Tâm, để đối phương quay người lại chui vào lòng mình, không biết là nói tranh hay là nói người, “Anh rất thích, là bảo bối của anh.”
Trang Phàm Tâm ngả trên vai anh: “Mỗi lần hoàn thành xong một bức, giống như là anh đang ở cùng với em.”
Hình như cũng không khó trải qua như vậy, cho nên cậu vẫn còn vẽ, vẽ rất nhiều, vượt qua những năm tháng dày vò.
Ở mép tủ, bộ trang phục đấu kiếm Cố Chuyết Ngôn đưa cho Trang Phàm Tâm vẫn còn giữ y nguyên, còn có đôi giày bata trắng. Mà trong cái tủ Trang Phàm Tâm đang tìm kiếm, ngăn thứ nhất đặt một chồng bưu thiếp và một lá thư tình, trang giấy nát bấy, rõ ràng là bị lật xem vô số lần.
Ngăn thứ hai đặt đầy bùa bình an, một trăm tám mươi cái, một vài cái nhỏ nhìn rất thô ráp, chắc là vừa học được, mấy cái khác nhìn rất chắc chắn và chuẩn xác. Cố Chuyết Ngôn nắm lấy một đống: “Làm cho anh, vậy anh được mang đi đúng không?”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu: “Nếu anh muốn thì chọn mấy cái đẹp ấy.”
Cố Chuyết Ngôn lại nói: “Mấy bức tranh này anh cũng muốn mang đi.”
“Đều được.” Trang Phàm Tâm thấp giọng nói, “Của em cũng là của anh.”
Cố Chuyết Ngôn chợt thấy gấp gáp như thiêu đốt, hy vọng lúc này mặt trời mọc, anh siết chặt lấy Trang Phàm Tâm, giống như tín đồ mê muội trước mặt Phật: “Đã hẹn lấy giấy kết hôn rồi, ngày mai cử hành rồi, chắc sẽ không xảy ra rắc rối nào nữa đâu nhỉ, nếu xảy ra, anh chỉ sợ phải ở Los Angeles đùa giỡn vô liêm sỉ……”
Những lời bộc bạch rất rõ ràng, Trang Phàm Tâm không tiếp lời, thậm chí mím môi rất chặt. Từ lâu cậu đã nói, quen được Cố Chuyết Ngôn, cậu thấy thỏa mãn rồi, trải qua rất nhiều chuyện đi đến hiện tại, không chia tay anh, là công đức cậu đã tích nhiều lắm rồi.
Trăng sáng ngoài cửa sổ, gió thổi hun hút, vạn vật đều tốt đẹp đến kỳ cục.
Ngày thứ hai sau khi đến Los Angeles, Cố Chuyết Ngôn tỉnh ngủ bên cạnh không có ai, vẫn giữ được chút hơi ấm, anh ngồi dậy, thấy trên tủ quần áo treo hai bộ tây trang, bộ của anh là Trang Phàm Tâm tự tay làm.
Đẩy cửa sổ ra, Cố Chuyết Ngôn thò người ra nhìn về phía vườn hoa, Trang Phàm Tâm cầm kéo quanh quẩn ở bụi tường vi, đã chọn được một bó rồi. Anh nhìn một lát, nhớ tới cây tường vi có gai, hô: “Đừng để đâm vào tay đấy.”
Trang Phàm Tâm nghe tiếng ngẩng đầu: “Dậy rồi hả? Còn sớm mà.”
“Ngủ một mình không vui.” Miệng Cố Chuyết Ngôn không ai ngăn cản được, “Mới sáng sớm đã làm việc cho mẹ bọn mình rồi à?”
Không nhịn cười nổi, Trang Phàm Tâm cười đến nỗi rớt cả kéo: “Mẹ bọn mình đang làm bữa sáng đấy, anh không ngủ thì xuống lầu ăn gì đi.”
Cố Chuyết Ngôn còn chưa liếc mắt đưa tình đủ, víu khung cửa sổ hỏi: “Tại sao lại chọn bộ tây trang em làm? Có phải em cảm thấy mình làm là đẹp nhất không?”
Trang Phàm Tâm bấm cái rắc tiễn cành hoa tiếp theo, còn có mặt mũi nhắc chuyện này, buổi sáng cậu dỡ valy, tên họ Cố này mang theo tám bộ tây trang, ba đôi giày da, người biết thì nói là để chuẩn bị kết hôn, người không biết sẽ nghĩ anh là thằng đa cấp.
Ăn xong bữa sáng, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm trở về phòng thay quần áo, tây trang màu đen cùng giày da, Cố Chuyết Ngôn thành thạo thắt cà vạt, Trang Phàm Tâm thắt ở cổ một nút lãng mạn (một kiểu thắt cà vạt). Hai bó tường vi sau khi cắt sửa cầm ở trên tay, hoa trùng trùng điệp điệp, dung hợp mới mùi nước hoa tự nhiên trên người.
Cố Chuyết Ngôn lúc này mới hoàn hồn: “… Anh còn phải cầm hoa à?”
Trang Phàm Tâm nói: “Đúng vậy, em phải lái xe.”
Tuy rằng không tự nhiên lắm, nhưng Cố Chuyết Ngôn anh tuấn lỗi lạc, một tay cầm bó hoa tăng thêm một phần tiêu sái phong lưu, anh cười bất đắc dĩ, không nghĩ tới còn chưa kết hôn đã phải nghe lời vợ rồi.
Đến địa điểm cử hành hôn lễ, đã đặt trước rồi, giao đầy đủ giấy tờ là có thể lĩnh giấy chứng nhận. Sau đó sẽ bước vào nghi thức công chứng, Cố Chuyết Ngôn có tìm hiểu, công chứng hoàn thành, song phương lập tức thành lập quan hệ hôn nhân.
Gần chỗ công chứng có một lễ đường, không lớn, được trang trí hoa tươi cùng với vải trắng, bốn phía đầy hoa cỏ, rất yên tĩnh, không có dàn nhạc và khách khứa, chỉ có mục sư công chứng quan hệ hôn nhân này, cùng với Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm.
Đi vào cổng, Cố Chuyết Ngôn nói: “Anh cứ tưởng là chỉ làm nghi thức ở chỗ công chứng thôi.”
Mục sư phía trước quay đầu lại cười với anh, dùng tiếng Anh nói, nơi này là người yêu của anh đã chuẩn bị trước, sử dụng cho hôn lễ của hai người. Cố Chuyết Ngôn nghĩ tai mình hỏng rồi, nhìn về phía Trang Phàm Tâm, có chút không thể tin.
Trang Phàm Tâm nhẹ giọng mở miệng: “Cho nên anh phải cầm hoa.”
Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Em chuẩn bị khi nào đấy?”
Trang Phàm Tâm đáp: “Đầu tháng tám trước khi về nước.” Địa điểm là cậu chọn, tự mình thiết kế, đích thân bố trí, thậm chí một mình đi lên thảm diễn tập. Cậu không có mặt mũi nói, nhưng ngoắc ngoắc vươn tay, bắt lấy bàn tay Cố Chuyết Ngôn.
“Trước khi cầu hôn đã chuẩn bị xong lễ cưới, không sợ anh từ chối sao?”
“Những câu hỏi của mục sư anh đều có quyền từ chối.” Trang Phàm Tâm nói, “Nhưng em hy vọng anh nói, anh đồng ý.”
Chạy tới cổng vào lễ đường, dưới chân trải thảm, đỉnh đầu là một vòm hoa, ngón tay nắm lấy ngón tay, bọn họ đi vào lễ đường, cũng là cung điện hôn nhân, làm một đôi đồng tính, một đôi người yêu trắc trở mười năm.
Không có ánh nến lấp lánh, chỉ có ánh nắng loang lổ chiếu vào, cũng không có nhạc đệm, chỉ nghe được tiếng bước chân của nhau. Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm dắt tay đi đến trước đài, đứng nghiêm, giống như lúc đeo cặp xách cùng chờ tàu điện ngầm, giống như lúc ngắm phong cảnh ngoài hành lang, giống như đứng ở ngoài tòa án, cùng nhau nghênh đón ánh sáng rực rỡ sau màn đêm tăm tối.
Hiện giờ, bọn họ đối mặt với mục sư trên đài, ánh mắt chạm đến tờ hôn thú sắp công chứng.
Đó là một đoạn lời thoại không xa lạ, cũng là lời mà rất nhiều người cả đời cũng không được nghe, rất nhiều người đã hứa rồi lại làm không được, cho dù sinh lão bệnh tử, bần cùng hay giàu có, hai người có đồng ý ở bên nhau cả đời hay không.
Mục sư thành kính độc thoại, lại không biết, hai người kia từ thuở thiếu thời đã hẹn ước cả đời rồi.
Khoảng trống mười năm đắp một mảnh u ám, cuối cùng cũng được chiếu sáng, ấm áp vui vẻ, sẽ không còn phải lo lắng và giấu diếm. Bọn họ lúc trước bước đi lẻ loi, từ nay về sau kết thành một đôi, nắm tay, bước vào tòa thành đã khát khao từ lâu.
“Tôi đồng ý.” Là Cố Chuyết Ngôn nói trước, rất trầm, cất giấu rung động trong nội tâm.
Trang Phàm Tâm cũng nói: “Tôi đồng ý.” Rất nhẹ nhàng, không giấu được âm cuối run rẩy.
Công chứng hoàn thành, hôn thú giao vào tay bọn họ, mục sư chúc. Trang Phàm Tâm nhận lấy, nghiêng người ngả vào lòng Cố Chuyết Ngôn, cậu ngẩng mặt anh cúi đầu, môi mỏng cùng ấn lên, bó hoa tường vi bị quăng ra một chỗ.
Dù ở năm tháng nào đó, vẫn sẽ nhớ lại thời khắc này.
“Phàm Tâm.” Cố Chuyết Ngôn gọi.
“Chúng ta ở bên nhau cả đời.” Trang Phàm Tâm nói.
– TOÀN VĂN HOÀN-1 tháng 99 chương, tôi không phải người nữa rồi, tôi thành Ếch thật rồi, một chú Ếch chỉ cần kêu ộp ộp là nhả chương không cần suy nghĩ, không cần gõ chữ:))
Một cái kết quá mỹ mãn cho Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm. Cảm giác như cuối cùng cũng được gả con trai đi rồi:)) Cảm ơn các bạn đã cùng Ếch đi hết bộ này! Bao nhiêu cảm xúc mình đã viết ở mỗi chương và qua những comment trả lời các bạn rồi, nên giờ cũng không biết viết gì nữa. Mình thực sự mến cái tình cảm của CCN và TPT luôn ấy, hai anh ai cũng si tình hết, đọc mà muốn ngất. Lâu rồi mới lại khóc vì một bộ truyện, thương hai anh quá không biết nói gì nữa.
Không biết các bạn có biết chưa, Toái ngọc đầu châu và Lâu rồi không gặp là hai bộ lọt vào top những bộ đam mỹ có tích phân cao, thật sự rất đáng đọc. Nếu có bạn nào mới bắt đầu đọc truyện Bắc Nam từ Toái ngọc đầu châu hoặc là Lâu rồi không gặp thì mình mong rằng, qua hai bộ này các bạn có thể tự tin đi comment ở những page đam mỹ là “Thấy Bắc Nam là nhảy hố không cần suy nghĩ”, các bạn có thể tìm đọc những bộ Bắc Nam khác đã được edit bởi vì bộ nào cũng hay hết á. Hoặc có nhà edit nào đọc xong thấy hứng thú với Bắc Nam thì hãy edit bộ Hai đứa nhỏ vô tư đi huhu đợi quài hổng thấy ai edit hết, bộ này cùng hệ liệt với Toái ngọc đó.
“Lâu rồi không gặp” vẫn chưa có ai review, nên bạn nào nổi hứng review thì hãy comment báo cho mình biết để mình nhét vô mục lục nhaaaa~~