Trang Hiển Dương và Triệu Kiến Thu nhìn ở trong mắt, vừa đau lòng cũng hổ thẹn. “Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn nhanh đi.” Trang Hiển Dương gắp đồ ăn cho Cố Chuyết Ngôn, “Tiểu Cố, Phàm Tâm có rất nhiều tật xấu, con đừng nhân nhượng nó, không thì nó sẽ được voi đòi tiên đấy.”
Tai sau của Cố Chuyết Ngôn vẫn chưa hết đỏ, nụ cười cũng ngượng ngùng đến hoảng loạn: “Vậy con… thay chú với dì quản em ấy nhé?”
“Được chứ, con muốn quản thế nào thì quản.” Trang Hiển Dương cười nói, quay đầu nhìn về phía Trang Phàm Tâm, “Ba không biết con làm sao mà theo đuổi người ta, nhưng phải chú ý chừng mực, không thể chỉ có bản thân sảng khoái, phải xem cảm giác của đối phương, có hiểu không?”
Trang Phàm Tâm ngừng vài giây, lông mày cũng nhếch lên: “… Gì mà bản thân sảng khoái, sao ba biết anh ấy khó chịu?” Cảm thấy không lành mạnh cho lắm, hạ thấp giọng, “Anh ấy còn sảng khoái hơn con nhiều.”
Cố Chuyết Ngôn thiếu chút nữa quăng bát cơm, nghiêng đầu cắn răng: “Em đàng hoàng đi!”
Một bữa cơm khá là kích thích, sau khi ăn xong, Triệu Kiến Thu đi cứu vớt cái chậu cẩm tú cầu kia, Trang Hiển Dương lên lầu dọn valy, trong phòng bếp chật chội, cửa khóa lại, mùi khói dầu tan hết, nhưng hơi ấm vẫn kéo dài.
Vòi nước mở rất mạnh, chén dĩa trong bồn được nước sạch cọ rửa, vang lên ào ào, Trang Phàm Tâm dựa lưng lên bồn, ngửa cổ, nấp trong lòng Cố Chuyết Ngôn hôn môi, môi lưỡi thầm thì, tiếng nước này che tiếng nước kia.
Trang Phàm Tâm bị hôn đến khi hết dưỡng khí mới được thả ra, mồ hôi chảy ròng ròng, ướt dầm dề, nép trên lồng ngực Cố Chuyết Ngôn thở hổn hển rất động tình, cậu ôm eo Cố Chuyết Ngôn, như một kẻ ăn xin vớt được bảo bối, chết cũng không nỡ buông tay.
Cố Chuyết Ngôn xoa xoa sống lưng của cậu: “Có còn rửa chén nữa không?”
Trang Phàm Tâm đành phải xoay lại, banh xương vai, quyến luyến cọ cọ về phía sau, cậu bắt đầu bịa chuyện: “Có một bộ phim điện ảnh cực kỳ nổi tiếng, trong đó có một cảnh làm người ta khó quên nhất, nữ chính ở phía trước rửa chén, nam chính từ phía sau lưng ôm lấy cô.”
Cố Chuyết Ngôn thậm chí không cần di chuyển, vốn đã ở đằng sau rồi, giơ cánh tay là bóp được eo Trang Phàm Tâm: “Giống như vậy à?”
“Ừm.” Trang Phàm Tâm cọ một cái đĩa, “Nam chính ôm lấy nữ chính, chậm rãi xoa xoa tay cô…” Bàn tay Cố Chuyết Ngôn duỗi đến, hai bên trái phải bao vây lấy cậu, xối nước, xoa xoa ngón tay cậu.
“Sau đó thì sao?” Cố Chuyết Ngôn hỏi.
Hai tay Trang Phàm Tâm để sát vào nhau, như bị trói, trả lời đứt quãng: “Sờ cổ tay của cô ấy… Sau đó là cánh tay, sờ qua sờ lại…”
Lồng ngực Cố Chuyết Ngôn ở sau lưng cậu, nóng hổi, hai tay anh cầm cổ tay cậu xoa nắn, nước sạch, nước rửa chén, trơn trượt quấn quýt đến cánh tay, cậu run rẩy quay đầu lại, môi răng khẽ nhếch, không có tự ái mà thăm dò đầu lưỡi.
Trang Phàm Tâm khẩn cầu nói: “Anh ấy hôn cô ấy.”
Cố Chuyết Ngôn cúi đầu, lại không chạm vào môi Trang Phàm Tâm, ngậm vành tai một chút, nhả ra, dọc theo bên tai gặm cắn cái cổ nhỏ nhắn của cậu, Trang Phàm Tâm ở trong lồng ngực anh run rẩy, kêu như mèo kêu, hai tay chống trên bồn rửa.
Anh ghìm eo cậu lại, vạch trần: “Nhóc lừa bịp.”
Trang Phàm Tâm đột nhiên trợn to hai mắt, đồng tử lóe sáng, bất an quay đầu lại, Cố Chuyết Ngôn nhìn chăm chú cậu mười mấy giây, bỗng nhiên cười khẽ: “Gì mà rửa chén, trong phim rõ ràng là làm đồ gốm.”
Trang Phàm Tâm bỗng dưng thả lỏng: “Sao anh biết…”
“Phim Bóng ma, anh xem rồi.”
Trang Phàm Tâm không tin: “Anh không phải ghét nhất là xem phim sao, sao đã xem rồi?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Có người thích xem, anh vì muốn xem cùng, nên luyện.” Trong khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy viền mắt Trang Phàm Tâm dần đỏ lên, “Giống như anh thích đấu kiếm, có người vì muốn chơi cùng anh, nên đã lặng lẽ học.”
Bọn họ ở nhà bếp tốn hết nửa tiếng, sau khi ra ngoài, Trang Hiển Dương và Triệu Kiến Thu ở trên ban công ngắm cảnh, làm bộ như chỉ mới qua mười phút.
Cố Chuyết Ngôn là một người sĩ diện, như vậy thật khó với anh, cầm áo khoác lên cáo từ: “Chú dì, hai người lệch múi giờ nghỉ sớm một chút, con không quấy rầy nữa.”
Thấy anh đã thay giày, Triệu Kiến Thu vội vàng nói: “Phàm Tâm, con tiễn Tiểu Cố đi.”
Mở cửa, Trang Phàm Tâm tiễn Cố Chuyết Ngôn đến thang máy, muốn xuống cùng, Cố Chuyết Ngôn không cho: “Bên ngoài lạnh, về đi.” Ánh mắt lại vòng quanh không dời đi, nhìn chằm chằm mặt Trang Phàm Tâm.
“Sao thế?” Trang Phàm Tâm hỏi.
Cố Chuyết Ngôn im lặng một lúc mới nói: “Sau này không được gạt anh nữa.”
Trang Phàm Tâm hơi run, lập tức phản ứng lại: “Không dám nữa, anh đã xem nhiều phim vậy rồi còn gì.”
Nước đổ đầu vịt, Cố Chuyết Ngôn đâm lao phải theo lao: “Trước đây gạt anh, chừng nào em mới chịu thừa nhận?” Thang máy đến rồi, anh ấn Trang Phàm Tâm vào trong lòng xoa xoa, yêu mà, đâu còn cách nào, vừa thương vừa hận mà mắng, “Vô liêm sỉ, đúng là kiếp trước anh mắc nợ em.”
Cố Chuyết Ngôn tiến vào thang máy, đi rồi.
Trang Phàm Tâm đứng ở bên ngoài, nghi hoặc, lo sợ, trở về nhà cắm chìa khóa nhiều lần mới mở được cửa. Trang Hiển Dương và Triệu Kiến Thu ngồi ở trên ghế sô pha chờ cậu, vừa vào cửa, lập tức không kịp chờ đợi mà hỏi: “Mấy ngày này con sống thế nào?”
Trang Phàm Tâm nói: “Con rất tốt, thật đó.”
“Sức khỏe thì sao?” Trang Hiển Dương hỏi, “… Có thấy khó chịu gì không?”
Trang Phàm Tâm đáp: “Không có, ba mẹ yên tâm đi.”
Triệu Kiến Thu nói: “Con muốn quay lại với Tiểu Cố, vậy… những chuyện kia…”
“Đều qua rồi.” Trang Phàm Tâm nói, “Chuyện đã qua không cần thiết phải cho anh ấy biết, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, huống hồ nhắc tới quá khứ anh ấy chỉ có thể khổ sở thôi, sau này, con chỉ muốn làm cho anh ấy vui vẻ.”
Trang Hiển Dương và Triệu Kiến Thu không nói thêm nữa, bọn họ cũng không nguyện nói thêm, tán gẫu chuyện khác đổi chủ đề.
Ngày giao thừa, một nhà ba người cầm quà và đồ ăn đến nhà họ Bùi, cửa còn chưa mở, tiếng vui mừng của giáo sư Bùi đã truyền tới trước, bảo là Tiểu Trang đến thăm bà.
Bùi Tri mở cửa, vui vẻ rạng rỡ: “Chào chú chào dì! Năm mới vui vẻ!”
Trang Phàm Tâm bị chặn ở phía sau nhảy loạn: “Thần tượng của em đâu, bà ngoại ơi, con tới chúc tết bà nè!”
Vào cửa, chỉ ôm ấp cũng đã mất một lúc lâu, giáo sư Bùi tinh thần phấn chấn, ôm lấy Trang Hiển Dương nói: “Trước đây bà với ba con đều làm ở học viện mỹ thuật, bà vẫn luôn gọi ba con là Tiểu Trang.” Nhìn về phía Trang Phàm Tâm, “Có ba con ở đây, con chỉ có thể là Tiểu Tiểu Trang thôi.”
Bùi Tri cười vỗ cậu một cái: “Vậy anh là Tiểu Bùi, mau gọi chú đi con.”
Trang Phàm Tâm cũng vui mừng theo, nắm một vốc hạt dưa ăn, giống như nhà mình, lấy được tiền lì xì, cậu rẽ vào phòng Bùi Tri, lấy thẻ nhớ ra, bên trong lưu các thiết kế của show thời trang.
“Vãi.” Bùi Tri phiền nói, “Cuối năm không cần liều mạng như vậy chứ, em làm ông chủ luôn đi.”
Trang Phàm Tâm nói: “Hiếm thấy anh nghỉ ngơi mà, mau xem giúp em, cho ý kiến.”
Hai người nằm úp sấp trên giường, nhìn màn hình laptop, trên gối có con mèo giáo sư Bùi rất yêu thích, Trang Phàm Tâm vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Tấm này là cho Lục Văn mặc, thế nào?”
Bùi Tri dựng thẳng lên ngón tay cái: “Kỳ công thật, ai không biết có khi còn tưởng em với cậu ta có quy tắc ngầm.”
Trang Phàm Tâm bĩu môi: “Người trong giới giải trí các anh thật sự không thuần khiết gì cả.”
“Vật liệu nút buộc này chọn cái khác đi, chọn cái nào xịn hơn chút nữa.” Bùi Tri nói, “Đúng rồi, em nhắc Lục Văn anh mới nghĩ đến, hai hôm trước có một cái hoạt động anh tình cờ gặp cậu ta.”
Trang Phàm Tâm quan tâm nói: “Hoạt động gì thế, Lục Văn sẽ không phải lên Xuân Vãn chứ?”
“Em điên hả? Anh lên Xuân Vãn biểu diễn vẽ tranh còn có xác suất cao hơn cậu ta nữa.” Bùi Tri nói xong, khi tiếp tục giọng điệu trở nên do dự, “Cậu ta hỏi anh, cái tên bạn trai năm đó em thích trông thế nào…”
Rào, hạt dưa rơi đầy giường, Trang Phàm Tâm ngậm lấy nhân hạt dưa ngây người.
Bùi Tri tự thuật lại đoạn đối thoại hôm đó, nhìn thần sắc cứng ngắc của Trang Phàm Tâm, nghi ngờ nói: “Cậu ta có ý gì? Có hai năm anh không liên lạc được với em, sau đó em chỉ nói là đổ bệnh an dưỡng, đâu có nhắc đến bạn trai gì đâu?”
Trang Phàm Tâm ấp úng trả lời: “Chuyện đó… Anh đừng có để ý đến cậu ta.” Cậu nôn nóng nắm tóc, “Xem thiết kế đi, tiếp tục xem thiết kế…”
Qua vài giây, cậu từ trên giường trở mình ngồi dậy: “Em vào phòng vệ sinh.”
Trang Phàm Tâm trốn vào trong phòng vệ sinh, khóa cửa, dựa vào bồn rửa mặt ngẩn ra, cậu hơi hoảng loạn, nhớ lại những lời Cố Chuyết Ngôn ngày đó nói ở ngoài thang máy, hoảng loạn cào ngứa hết lồng ngực.
Cậu móc điện thoại ra, gõ rồi xóa thay đổi mười mấy lần, không biết nói câu gì, cũng không dám hỏi, ngơ ngẩn gõ lung tung trên bàn phím. Qua gần gần một phút, cậu cẩn thận gửi một tin cho Cố Chuyết Ngôn: “Năm mới vui vẻ.”
Sợ Cố Chuyết Ngôn trả lời, cũng sợ Cố Chuyết Ngôn không trả lời, liền thêm một câu giải thích: “Không phải gửi tập thể.”
Hai phút sau, Cố Chuyết Ngôn trả lời: “Năm mới vui vẻ.”
Trang Phàm Tâm kìm lòng không đặng gõ chữ, giống như gấp đến nỗi không thể chờ đợi mà lấy lòng, cũng dường như đang che giấu nội tâm bất an, cậu gửi cho đối phương ba chữ cũ mèm —— “Em yêu anh.”
Câu tiếp theo, Trang Phàm Tâm run rẩy bộc bạch: “Em vẫn luôn yêu anh.”