Ôn Lân xen mồm hỏi: “Đẹp trai?”
Trang Phàm Tâm đang muốn nói liền quên, trước mắt hiện ra dáng dấp của Cố Chuyết Ngôn, trưởng thành hơn thận trọng hơn, anh tuấn cao to, ngược lại là cậu chột dạ: “Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.”
Ôn Lân lại hỏi: “Cao hơn em hay là thấp hơn em?”
Tâm tư Trang Phàm Tâm hơi dao động, không nhịn được muốn làm người đê tiện: “Người cậu hẹn mà cậu cũng không biết dáng dấp ra sao à?”
“Ba mẹ em quen, trong nhà có hợp tác với nhau.” Ôn Lân giống như khó có thể mở miệng, “… Tụi em chưa gặp bao giờ.”
Đương nhiên sẽ không làm rõ là kết thân, mà Trang Phàm Tâm hiểu, mơ hồ nhớ tới tối hôm qua Cố Chuyết Ngôn có nói, lần này tranh thủ ổn định. “Tiểu Ôn.” Cậu nói bóng gió, “Công ty bận như vậy, còn có thời gian nói chuyện yêu đương sao?”
Ôn Lân nói: “Không biết, dù sao em cũng không vội.”
Trang Phàm Tâm nhất thời tỉnh táo, mình đang làm gì đây? Đố kị đến dò hỏi địch tình, biết người biết ta? Đối phương còn chưa từng gặp Cố Chuyết Ngôn, cậu là người yêu cũ khốn nạn xa cách mười năm, hoàn toàn là người ngoài cuộc, cần gì phải gấp gáp như thế, cậu có tư cách gì mà sốt ruột?
Cậu không có tư cách.
Trở lại Silhouette, Trang Phàm Tâm ngồi trên ghế ngẩn người, cậu kiềm chế không suy nghĩ điều khác, nhưng không thể kìm chế được nhớ nhung Cố Chuyết Ngôn. Từ giây phút gặp lại Cố Chuyết Ngôn, lòng cậu cũng đã rối như tơ vò, không thể nào gỡ ra được.
Cậu cần tìm một người để trò chuyện, mà không biết Bùi Tri có rảnh hay không, sau một lát, không ngờ Bùi Tri lại gửi tin nhắn trước, hỏi cậu mấy ngày nay thế nào rồi.
Trang Phàm Tâm trả lời tất cả đều tốt, sau vài ba câu giữa những hàng chữ không che giấu được sự cô quạnh, cậu liền đổi giọng: “Cảm thấy hơi chán chường.”
Bùi Tri gửi tới một đống địa điểm ăn chơi, ca hát, xem phim, thể thao, bảo Trang Phàm Tâm kết hợp vừa làm vừa nghỉ ngơi.
Trong lối đi an toàn ở tầng trệt, Ôn Lân đang gọi điện thoại cho Cố Chuyết Ngôn, nói: “Anh Ngôn, là em, hôm qua cho anh leo cây, thật xin lỗi.”
Cố Chuyết Ngôn đáp: “Không sao.”
“Vậy tối nay anh có rảnh không?” Ôn Lân hỏi, “Anh muốn ăn cái gì, em mời.”
Cố Chuyết Ngôn cười nói: “Tối nay không rảnh lắm, tôi phải tăng ca, hẹn sau đi.”
Cúp điện thoại, Cố Chuyết Ngôn tiếp tục làm việc, trong tay có một cái hợp đồng phải bàn bạc với cố vấn pháp luật, thỉnh thoảng lại ho khan, giọng khàn khàn, tất cả đều là nghiệp do tối hôm qua hút thuốc tạo nên.
Bàn bạc xong thời gian còn sớm, bên công ty con có một tòa nhà đang chuẩn bị khánh thành, anh tự mình lái xe qua đó một chuyến. Chạng vạng đúng giờ tan tầm, vừa bước vào đường lớn, anh liền tháo cà vạt ra.
Cố Chuyết Ngôn không nói thật, anh không tăng ca cũng không xã giao, chỉ là không có tâm tình đi xem mắt vớ vẩn nữa. Anh cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cũng bị nghẹn trong lòng, giống như khói thuốc tối hôm qua chui vào trong cơ thể lại không lan ra ngoài, tứ chi rất cần phát tiết thả lỏng.
Sau một giờ, Cố Chuyết Ngôn đến câu lạc bộ đấu kiếm, anh là hội viên đầu tiên ở đây, còn thân thuộc hơn cả nhà mình, đến cả cô lao công còn biết tên họ anh là gì.
Thay trang phục đấu kiếm xong, Cố Chuyết Ngôn cầm kiếm và mũ bảo hộ bước vào sảnh số 1. VIP có sảnh huấn luyện chuyên môn và sân đấu riêng, nhưng ít người, hôm nay anh muốn gia nhập vào sảnh thường cùng mọi người, như một con hổ khát máu, ác bá trong chốn giang hồ, chỉ muốn lỗ mãng đánh sảng khoái.
Tiến vào sảnh lớn, có bốn, năm cặp đang đấu, Cố Chuyết Ngôn trước tiên làm nóng người, ánh mắt bồi hồi, tự hỏi nên tìm ai đấu ván đầu tiên.
Anh nhìn chằm chằm một cặp, trước tiên xem trận chiến, song phương chiều cao không chênh nhau lắm, bên trái nhịp điệu không quá vững vàng, nhưng thế tiến công mãnh liệt, giống như không sợ thắng thua, chỉ cầu sảng khoái.
Cố Chuyết Ngôn di chuyển mắt, đợi phân thắng bại, anh và những người khác đồng thời vỗ tay, đi tới, cầm kiếm nói với người bên trái: “Thắng rất lưu loát, còn sức không?”
Đối phương gật đầu, xoay xoay đồng hồ đeo tay bày tỏ ứng chiến.
Hai bên chuẩn bị sẵn sàng, lui ra ngoài vạch sân cúi chào, bắt đầu. Cố Chuyết Ngôn trước tiên đâm thẳng thăm dò, đối phương phản ứng nhanh chóng, lưu loát phản kích, anh phòng thủ, đối phương lập tức tiến công bước dài, tư thế hung mãnh.
Khoảng cách hơi gần, Cố Chuyết Ngôn bước chân bứt lên trước, xuất kích, từng chiêu lão luyện chuẩn xác, ý muốn lấy bạo chế bạo.
Có lẽ là đối phương thể lực không đủ, hoặc là chiều cao không chiếm ưu thế, từ từ rơi xuống thế hạ phong. Cố Chuyết Ngôn từng bước ép sát, bức đến đường cùng liền giả tạo chém vài động tác giả, để đối phương thở dốc lấy sức, sau đó lại tiếp tục tấn công, làm đến khi người ta cả bước chân và nhịp thở đều loạn.
Quần chúng vây xem cười nói: “Người anh em này tèo rồi, cứ như đang chơi đùa với mèo con vậy?”
“Mà anh kia chơi cũng được đấy, đã vậy rồi mà vẫn luôn kiên trì phòng thủ.”
Không biết thời gian dài ngắn, chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, sảng khoái. Cố Chuyết Ngôn cuối cùng đâm kiếm tới, thắng.
Anh tháo mũ ra: “Đấu liên tiếp hai trận, mệt không.” Còn hơi thở gấp, xoay người đi uống nước, “Lần sau có cơ hội lại đấu.”
Đi ra ngoài vài bước, đối phương ở phía sau hỏi: “Lần sau là khi nào?”
Bước chân Cố Chuyết Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn, lồng ngực người kia phập phồng, lấy xuống mũ bảo hộ, lộ ra gương mặt mồ hôi chảy ròng ròng, là Trang Phàm Tâm.
Xung kích lúc này không nhỏ hơn hôm qua, Cố Chuyết Ngôn nhìn Trang Phàm Tâm từ đầu đến chân, lúc này mới xác nhận: “Sao em lại ở đây?”
Trang Phàm Tâm giơ tay lau mồ hôi, chạm mặt, nhịn đau giữ nguyên nụ cười: “Tìm trên mạng, tan tầm muốn vận động một chút, nên tới đây.”
Cậu bước nhanh tới bên cạnh Cố Chuyết Ngôn: “Thế nào, kỹ thuật của em ổn chứ?”
“… Ừm.” Cố Chuyết Ngôn cố gắng bình tĩnh, “Bị anh hành hạ không giơ nổi tay, khỏi cần hỏi.”
Trang Phàm Tâm “chậc” một tiếng: “Em đấu với người khác vẫn thường thắng đấy.” Chảy mồ hôi quá nhiều, miệng khô lưỡi khô nên dễ dàng nói nhầm, “Là bởi vì nhìn thấy anh nên hoảng loạn, cho nên mới thua.”
Cố Chuyết Ngôn đâm lao phải theo lao: “Tại sao nhìn thấy anh lại hoảng loạn?”
Bọn họ cùng đứng như trời trồng, nhìn đối phương, ánh đèn trên đỉnh đầu giống như ngọn đèn đường trong ngõ cụt, ngồi trên tảng đá xanh, Cố Chuyết Ngôn đưa cho Trang Phàm Tâm một bộ trang phục đấu kiếm.
Không biết là ai hoàn hồn trước, cười cho qua chuyện, mỗi người đều nốc hết một ly nước lạnh.
Phòng thay quần áo của Cố Chuyết Ngôn là phòng đơn, tắm xong còn có xoa bóp thả lỏng cơ, tốn tận bốn mươi phút, chờ anh tinh thần sảng khoái đi ra, nhìn thấy Trang Phàm Tâm đang ngủ ở trên ghế sô pha.
Ở hành lang đã nói “tạm biệt” rồi, anh đi đến vỗ vỗ: “Sao em còn chưa đi?”
Trang Phàm Tâm mở mắt ra, đứng lên nói: “Muốn chờ tóc khô mới đi, không sẽ bị cảm.”
Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Máy sấy tóc để làm gì?”
Trang Phàm Tâm hoàn toàn tỉnh táo: “Hỏng rồi, không thổi ra gió được.”
Điển hình của trò mở mắt nói mò, Cố Chuyết Ngôn không vạch trần, đi thẳng đến thang máy, Trang Phàm Tâm đi theo sau, cũng không lên tiếng, chờ cửa thang máy mở ra, lầu mười chín, con số bắt đầu đếm ngược.
Trang Phàm Tâm nhếch miệng, người cậu nhớ nhung cả ngày đang đứng ở bên cạnh, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ thành mỗi người một ngả. Lòng cậu hoảng loạn, thấp thỏm, biết rõ không nên mặt dày vô liêm sỉ dây dưa nữa, nhưng mà không cách nào khống chế.
Rất nhanh sẽ tới lầu một.
Cậu chịu rồi, Cố Chuyết Ngôn tiếp theo có đánh cậu một trận cũng không sao cả.
“Chuyện là…” Trang Phàm Tâm cật lực nói ra khỏi miệng, “Có thể cho em cách liên lạc với anh không.”
Miệng cống ký ức phá tan, thứ trào ra ngoài là hồng thủy mãnh thú hay là nước chảy róc rách, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, Cố Chuyết Ngôn nghiêng người nhìn Trang Phàm Tâm, dùng phương thức nước chảy róc rách đưa ra đáp án hồng thủy mãnh thú: “Không cần thiết đâu, sau này có người mới lại xóa, rất phiền phức.”
Đến lầu một, cửa thang máy mở ra, Cố Chuyết Ngôn sải bước đi ra ngoài.
Anh đi qua từng hàng ô tô tìm chiếc xe của mình, không quay đầu lại, Trang Phàm Tâm có biểu cảm gì, phản ứng thế nào, đều ném ra phía sau. Anh chỉ nhớ rõ một phút đồng hồ anh tìm không ra đối phương, như một kẻ ngu đầu óc trống rỗng, tê liệt ngồi khóc trên ghế.
Điện thoại rung đã lâu Cố Chuyết Ngôn mới cảm giác được, không thèm nhìn đã nhận: “Có rắm mau thả.”
“Tao.” Là Liên Dịch Minh, “Anh em à, có một việc, tao xoắn xuýt 24 tiếng rồi, vốn không định nói cho mày, nhưng mà tao không thể tự kiềm chế đến khi nghẹn chết đúng không?”
Cố Chuyết Ngôn không có hứng thú nghe, cũng không nói tiếp.
Liên Dịch Minh nói: “Vậy tao nói đó nha, đệt mẹ! Trang Phàm Tâm về nước rồi!”
Cố Chuyết Ngôn ấn chìa khóa xe: “Ừ.”
“Ừ?” Liên Dịch Minh sợ anh không tin, “Thật đó! Đang ở Sophie này! Đêm hôm qua có một người khách quỳ trên hành lang tìm thẻ mở cửa phòng, khóc dữ dội luôn, xong lại còn tự cho mình một bạt tai, sau đó tra thử hóa ra là Trang Phàm Tâm!”
Cố Chuyết Ngôn cúp điện thoại.
Anh đứng ở trước cửa xe không nhúc nhích, cứ đứng như vậy, tròn một phút.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Chuyết Ngôn quay người nhìn thấy Trang Phàm Tâm đi tới, cách nhau nửa mét thì dừng lại, trước khi đối phương anh đã chặn họng trước: “Thấy có lỗi với anh à?”
Trang Phàm Tâm trả lời: “Phải.”
“Chỉ nói thôi chưa đủ.” Cố Chuyết Ngôn nói, “Ngày hôm qua anh nói muốn tát em một cái.”
Trang Phàm Tâm giơ tay định đánh, Cố Chuyết Ngôn nắm lấy, lại nói: “Lòng bàn tay cũng còn nhẹ, anh thật sự muốn đánh em một đấm.”
Trang Phàm Tâm ngửa mặt lên: “Anh đánh đi.”
Gò má kia thật sự sưng tấy lên rồi, Cố Chuyết Ngôn nhìn, bỗng nhiên giơ tay lên.
Trang Phàm Tâm nhắm hai mắt lại, nhưng mà nắm đấm lại không hạ xuống, cậu bị kéo vai phải lại băng qua người anh, sau đó từ phía sau lưng bị đẩy mạnh một cái. Lảo đảo vài bước, cậu mới vừa đứng vững, Cố Chuyết Ngôn đã lên xe nổ máy, động cơ vừa vang liền chuyển hướng đi.
Trang Phàm Tâm đuổi theo một đoạn, cuối cùng đứng nguyên chỗ cũ.
Cậu phát lạnh cả người, quấn chặt khăn quàng cổ, bọc kín áo lông, lúc này có thứ gì thuận một bên tóc mai lướt xuống.
Trang Phàm Tâm nhặt lên xem, mặt trên in Tổng giám đốc tập đoàn GSG, Cố Chuyết Ngôn, mặt sau là số điện thoại.
Giống như giấc mộng vậy, là danh thiếp của Cố Chuyết Ngôn.