Đột nhiên thở một hơi, Cố Chuyết Ngôn suýt nữa chảy máu não: “Anh mà giống nó hả, để dưới gối có mà ngạt thở.”
Trang Phàm Tâm cười khanh khách: “Nó cũng sợ thúi, sau đó hai đứa em ngủ chung một giường.” Nói xong mới nhớ ra vụ anh còn cay chuyện chui vào áo lúc trời mưa, lúc này bảo đảm nói, “Sau này em sẽ không…”
Cố Chuyết Ngôn lại không cáu lên, giống như tìm được cái cớ, một giây sau sải bước sang bên giường Trang Phàm Tâm. Tấm đệm trùng xuống một chút, anh xốc góc chăn lên thấy rõ thân thể Trang Phàm Tâm, rất gầy, đường cong giữa eo và mông chập trùng nhợt nhạt. Anh nhích từ từ vào bên trong, trượt vào ổ chăn ôm chặt đối phương, nói: “Anh cũng ngủ chung một giường với em.”
Ánh mắt kia quá sâu thẳm, giống như ngoài khơi xa, Trang Phàm Tâm cảm nhận được ý nghĩa ẩn trong đó, trận tuyến rối loạn, trên tờ bài tập bỏ qua hai bước trực tiếp viết xuống đáp án. Cố Chuyết Ngôn rút bài tập đi vứt trên thảm trải sàn, tắt đèn, đêm đen vừa ập tới ngay lập tức anh kéo Trang Phàm Tâm vào trong khuỷu tay.
Cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mượt, miệng lại cọ cọ xuống phía dưới, Cố Chuyết Ngôn gặm môi lưỡi Trang Phàm Tâm, sau đó là cằm, tới hầu kết… Anh kéo vạt áo cậu ra, hỏi: “Hình xăm của em ở đâu?”
Trang Phàm Tâm đã mơ mơ màng màng rồi, vừa nghe xong liền dựng thẳng vai trái, một khối nặng đè xuống, ẩm ướt và nóng rực, Cố Chuyết Ngôn cắn trái tim nhỏ của cậu đỏ bừng.
Càn quấy một trận trong chăn, Cố Chuyết Ngôn cởi áo ném ra ngoài. Trang Phàm Tâm chạm được bắp thịt rắn chắc, miệng cũng bối rối: “Anh có lạnh không…”
Cố Chuyết Ngôn cũng bối rối theo: “Anh hơi nóng.” Để trần thân trên không thèm đến xỉa, anh ôm eo Trang Phàm Tâm, vuốt nhẹ mấy lần liền cởi dây buộc thắt lưng, chưa từng làm chuyện như vậy, sợ dùng lực mạnh làm Trang Phàm Tâm sợ sệt.
Chưa mở hết, ở trong bóng tối anh cười bất đắc dĩ, sau đó mở ra “lối riêng” vén vạt áo lên. Anh mò tới chân Trang Phàm Tâm, nắm lấy, cái chân mảnh khảnh nóng hầm hập, lại còn mềm mịn đến nỗi muốn vắt ra nước.
Hai chân Trang Phàm Tâm run run: “Nghe nói rất đau.”
Trên mạng cũng nói như vậy, Cố Chuyết Ngôn không có cách nào phủ nhận: “Ừm, đặc biệt là lần đầu tiên.”
Trang Phàm Tâm nhỏ giọng nói: “Từ nhỏ em đã không sợ đau.”
Cố Chuyết Ngôn không hiểu sao nóng hết cả mắt, không phải muốn khóc, cũng không rõ là cảm giác gì, bàn tay anh dời đi, phủ lên mông Trang Phàm Tâm.
Hết sức yên tĩnh, đến cả tiếng thở nhẹ cũng không nghe thấy, Cố Chuyết Ngôn nghi ngờ mở đèn, chỉ thấy Trang Phàm Tâm vùi mặt trên gối, sợ đau đến nỗi gồng mình, trong miệng còn cắn áo anh vừa cởi ra.
“Cmn em…” Cố Chuyết Ngôn lôi cái áo ra ngoài, ôm trọn cả người cậu, dục vọng mãnh liệt đến đâu cũng không ngăn nổi mềm lòng lúc này, anh khẽ vuốt ve lưng cậu, “Không làm không làm nữa.”
Trang Phàm Tâm sợ hãi nói: “Có phải là em phá hỏng không?”
Tim Cố Chuyết Ngôn lúc này là đúc từ đất sét, dần dần hóa thành một vũng bùn lỏng, anh ôm Trang Phàm Tâm nói: “Tất nhiên là không thể làm Plato với em rồi (*), nhưng mà không nên vội vàng như vậy, với lại, em rất quý giá với anh, em bị đau bị thương, anh không nỡ.”
(*) Plato: chủ nghĩa tình yêu không tình dục
Tắt đèn nằm lại hẳn hoi, tuy rằng ngừng chiến, nhưng dù sao cũng là con trai nhiệt huyết, hai người dùng tay an ủi nhau một chút, xem như cũng hoàn thành rồi!
Phòng bên vẫn sáng đèn, Lục Văn vừa nghĩ tới người anh em từ nhỏ đến lớn đang động phòng, kích động đến khó ngủ, hắn ngồi xuống bên giường Bùi Tri, hỏi: “Cậu và bạn hàng xóm là bạn cùng lớp hả?”
Bùi Tri đang đọc sách: “Không phải, tôi lớp 12.”
Lục Văn kinh ngạc nói: “Tôi sinh khá trễ, vậy anh lớn hơn tôi gần hai tuổi luôn hả?” Lần đầu tiên làm quen, gọi thân thiết một chút, “Anh Tiểu Bùi?”
Bùi Tri cười đáp một tiếng, khép sách lại, phát hiện ánh mắt Lục Văn nhìn y có vẻ tò mò, ngay sau đó liền hỏi y là gay hả. Y gật gật đầu, đùa giỡn nói: “Chúng tôi đều là gay đấy, cậu khó chịu à?”
“Tôi khó chịu gì chứ.” Lục Văn khịt mũi, “Ban nhạc tôi vứt bỏ tôi mà đi, ba tôi đánh tôi một trận cũng không tìm tôi, tôi khó chịu mấy chuyện này nghe còn được.”
Hôm đó đã nghe Trang Phàm Tâm kể qua điện thoại, Bùi Tri hỏi: “Vậy mẹ cậu đâu?”
Lục Văn dừng lại vài giây: “Khó sinh qua đời rồi.” Bình thường người hỏi như vậy đều sẽ nói xin lỗi với hắn, hắn đã chuẩn bị xong sẽ nói “Không sao” rồi. Nhưng mà Bùi Tri cũng dừng lại vài giây, nhẹ giọng nói: “Trùng hợp vậy, mẹ tôi cũng thế.”
Ánh mắt hai bên trở nên tương tự nhau, hối tiếc, cậy mạnh, càng nặng hơn một phần tiếc nuối. Lục Văn về giường mình, vẻ cậy mạnh biến mất hầu như không còn, vừa dính vào gối đã tỏa ra mùi uể oải nồng nặc. Bùi Tri tắt đèn, cũng nằm xuống, chưa nghĩ ra có cần nói “Ngủ ngon” hay không, trước hết đã nghĩ đến câu thơ “Đều là người lưu lạc thiên nhai”.
“Anh có đối tượng chưa?” Lục Văn đột nhiên hỏi.
“Chưa.” Bùi Tri nắm chặt chăn.
“Bạn hàng xóm cũng là anh em của tôi đấy, anh đừng có mà nghĩ đến cái gì nhá.”
Bùi Tri nhịn không được: “… Ngu ngốc.”
Về cảm giác đồng bệnh tương liên này chỉ duy trì mười giây rồi lại tĩnh mịch, khi hai bên đều cho là đối phương đã ngủ, sách bên gối rơi xuống đất, đồng thời tạo ra hai tiếng hô khẽ.
“Anh đẹp như vậy… Tại sao chưa có đối tượng?” Lục Văn lại đột nhiên hỏi.
“Cậu cũng rất đẹp trai, tại sao chưa có bạn gái?” Bùi Tri khéo léo tránh né.
“Tôi không thuộc về bất kỳ người con gái nào, tôi chỉ thuộc về âm nhạc.”
Bùi Tri suýt chút nữa đã chửi một câu “Ngu ngốc”, nhớ lại quan hệ với Trang Phàm Tâm và Cố Chuyết Ngôn, cũng nhớ lại tiếng “Anh Tiểu Bùi”, y khuyên nhủ: “Cậu yêu âm nhạc, sau này có thể thi vào học viện âm nhạc, vậy bây giờ nên học tập cho giỏi, hơi một tí đã trốn học non nửa tháng, chẳng lẽ như vậy thì có thể làm tốt âm nhạc sao?”
Lục Văn rầm rì: “Nhưng mà tôi không thích học, chỉ muốn làm âm nhạc.”
Bùi Tri nói: “Cho nên làm đi làm lại, ban nhạc phản bội cậu, ba cậu hành hung cậu, cậu có thấy sảng khoái không?”
“Tôi…” Lục Văn mạnh miệng, “Tại cái tụi khốn kiếp kia ấy, mắc gì trách tôi!”
“Không trách cậu, mà cậu nên ý thức được, chỉ đốt tiền thì không giữ được ban nhạc, cũng không thuyết phục được ba cậu, càng không thể làm ra được thứ âm nhạc gì tốt.” Bùi Tri kiên nhẫn, “Dù thế nào cậu cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nên đi học thì đi học, nên học bù thì học bù, nếu không sau này sẽ trở thành một tên mù chữ, cậu tính lăn lộn giới giải trí à?”
Lục Văn vỗ giường: “Đệt, một lời của anh thức tỉnh người trong mộng luôn đó!” sstruyen reup làm chó
Bùi Tri tức giận vươn dậy, “… Ngu ngốc!”
Trời còn chưa sáng, tiếng bước chân ngoài hành lang khá hỗn loạn, rất nhiều du khách đi ra biển xem mặt trời mọc. Bọn họ cũng lục tục tỉnh giấc, xuống lầu ăn sáng, thuận tiện bàn bạc hành trình hôm ay.
Lục Văn ngồi đối diện Cố Chuyết Ngôn, nhíu nhíu mày.
Cố Chuyết Ngôn sặc cháo, hộp Okamoto kia vẫn chưa đụng tới, nhưng ở trong mắt đối phương anh đã không còn thuần khiết. Trang Phàm Tâm gặm bánh sừng trâu, nhận ra Lục Văn nhìn cậu, chủ động hỏi: “Tối hôm qua cậu ngủ có ngon không?”
“Cực kỳ ngon!” Lục Văn đang chờ đợi, “Hai người các cậu tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Trang Phàm Tâm mặt đỏ lên, cậu và Cố Chuyết Ngôn ngủ chung một giường, còn âu yếm, hơn nữa đối phương còn biết bọn họ đang hẹn hò. Cậu xấu hổ gật gật đầu: “Rất ngon.”
Cố Chuyết Ngôn liếc mắt nhìn trạng thái của Trang Phàm Tâm, gì vậy trời, chưa có chuyện gì xảy ra hết em ngượng làm chi? Lại nhìn Lục Văn đối diện bàn, sợ tên kia suy nghĩ nhiều, vì vậy ở dưới bàn đạp một cái.
Lục Văn gào lên đau đớn: “Gì vậy ba? Sao lấy oán trả ơn vậy, tối hôm qua tao tặng mày —— “
Phanh xe gấp, miễn cưỡng nuốt xuống từ mẫn cảm.
Trang Phàm Tâm tò mò hỏi: “Cậu tặng cậu ấy cái gì? Tại sao lại tặng?”
“Không, không có gì.” Lục Văn chém gió, “Nhân dịp lần này đến đây, tặng nó quà sinh nhật thôi.”
Trang Phàm Tâm chưa bao giờ bỏ lỡ sinh nhật bạn bè, huống hồ là mối tình đầu, cậu lập tức hỏi Cố Chuyết Ngôn: “Sinh nhật anh hả? Khi nào vậy?”
Cố Chuyết Ngôn không dám mở miệng: “Tháng 3 năm sau.”
Trang Phàm Tâm thở một hơi, không bỏ lỡ là tốt rồi, Bùi Tri mãi không lên tiếng, nhìn về phía Lục Văn: “Cậu tặng cậu ta quà gì vậy? Mua ở trên đảo à?”
Lục Văn ậm ờ: “Thì là, là, cao su đó… đồ của Nhật.” Hắn khoa chân múa tay, “Lớn, lớn như vậy nè… Có nhiều loại, thích loại nào thì mua loại đó…”
Cố Chuyết Ngôn muốn ngất ngay trên bàn.
Không ngờ Trang Phàm Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À, là mô hình!”