Trên bàn cơm thiếu một người, Cố Chuyết Ngôn vẫn chưa thức dậy, sau khi Trang Phàm Tâm khai giảng thì vẫn chưa được ngủ một giấc thẳng cẳng nào, hỏi Cố Bảo Ngôn: “Em gái, anh của em sao ngủ lâu vậy?”
Cố Bảo Ngôn nói: “Cả đêm ảnh không ngủ luôn á.”
“Hả? Tại sao?” Trang Phàm Tâm rất kinh ngạc, một chọi năm tốn nhiều thể lực, còn bị thương, vậy mà lại không ngủ?
Cố Chuyết Ngôn không ngủ là vì học bài, học bài là bởi vì phải dự thi, dự thi thì cần phải về nhà. Cố Bảo Ngôn lúc này hoảng loạn gặm cánh gà, đơn giản hoá nguyên nhân, trực tiếp đáp một cái kết quả râu ông nọ cắm cằm bà kia: “Bởi vì phải về nhà á.”
Trang Phàm Tâm xác định lại, về nhà? Cố Chuyết Ngôn phải về nhà sao?
Cậu hoàn toàn không để ý tới vấn đề “thức suốt đêm” và “Về nhà” có gì liên quan, trong đầu chỉ kinh hoảng lăn tăn hai chữ “về nhà”, khai giảng mới nửa tháng, tại sao phải về nhà? Không phải nói sẽ ở Dung Thành một năm sao?
Tâm Holmes lại bắt đầu suy luận, có phải là liên quan đến cú điện thoại tối hôm qua không? Ba Cố Chuyết Ngôn gọi tới chính là muốn Cố Chuyết Ngôn về nhà, bởi vì đánh nhau gây náo động toàn trường, cho nên không cho phép Cố Chuyết Ngôn tiếp tục ở lại Dung Thành nữa ư?
Trang Phàm Tâm đặt đũa xuống, thấy chị Hồ dọn cơm vào khay, cậu đoạt lấy, đi thẳng lên lầu đưa cơm cho Cố Chuyết Ngôn. Đến phòng ngủ gõ gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng đáp lại, nghe có vẻ khàn khàn lười biếng, chắc là mới vừa tỉnh dậy.
Cố Chuyết Ngôn quả thật mới vừa tỉnh, tóc ngắn ngổn ngang, ở trần đi khắp phòng tìm điều khiển máy điều hòa, cửa mở ra, anh tưởng chị Hồ, ai ngờ là Trang Phàm Tâm. Trang Phàm Tâm bưng khay đứng ở cửa, bỗng nhiên quên mất, chỉ chú ý tới bờ vai rộng và cơ bụng của Cố Chuyết Ngôn.
Cậu giống như bị mê hoặc mà nghĩ, ăn cái gì mà cao lớn được như vậy ta?
Cố Chuyết Ngôn cũng biết ngại, sau khi phát hiện ánh mắt Trang Phàm Tâm thì lấy một cái áo thun tròng lên, nhớ tới còn chưa đánh răng rửa mặt, cúi đầu chạy đi phòng tắm như một làn khói: “Chờ tôi một lát…” truyenfull reup là chó
Trang Phàm Tâm đặt thức ăn trên bàn, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi.
Cố Chuyết Ngôn rửa mặt xong đi tới dửng dưng ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, tối hôm qua nửa đêm anh đã đói bụng, ngủ cũng mơ thấy mình ăn cơm, hiện ở trong mắt chỉ có sườn bò hầm mười hai tiếng.
“… Nghe nói cậu phải về nhà?” Trang Phàm Tâm bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Chuyết Ngôn hàm hồ nói: “Ừm, tuần sau.”
Nói như vậy tức là thật rồi. Trang Phàm Tâm nhíu mày, không hiểu sao có cảm giác như bị lừa: “Khi đó không phải cậu nói sẽ ở tới một năm sao? Sao nhanh như vậy đã về nhà rồi?”
Cố Chuyết Ngôn đang nhai thịt bò chợt dừng lại, quay đầu nhìn Trang Phàm Tâm, từ giọng nói và ánh mắt anh nhìn ra được thần sắc của cậu, hai phần giật mình, ba phần không vui, còn lại năm phần tất cả đều là nỗi đau chia lìa.
Anh quay đầu lại tiếp tục ăn, nói: “Kế hoạch không theo kịp thay đổi.”
“Thay đổi này không phải quá nhanh rồi sao? Thay đổi trong nháy mắt ư?” Phanh xe của Trang Phàm Tâm lại không ăn rồi, “Đã bố trí phòng đã mua xe đạp, kết quả chuyển trường chưa tới một tháng đã quay về, làm gì vậy chứ, cậu đến Dung Thành là để khảo sát sao?”
Cố Chuyết Ngôn gật đầu giả bộ ngầu: “Tôi cũng hết cách rồi, không thể không về.”
Vậy là không được tự quyết định sao? Giọng điệu Trang Phàm Tâm lập tức mềm nhũn: “Không phải là bởi vì đánh nhau chứ?” Cậu bắt đầu hối hận, nếu không phải cậu bị thương trước, thì sau đó cũng sẽ không đến mức như vậy. Cậu muốn xin lỗi, nhưng nhìn Cố Chuyết Ngôn nhồm nhoàm ăn ngon như vậy, giống như “về nhà” là một chuyện trong họa có phúc.
Cũng đúng, ba mẹ bạn thân đều ở bên kia, đứng ở góc độ của người ta thì đương nhiên là chuyện tốt rồi. Nhưng mà, cậu ấy không hề quyến luyến Dung Thành chút nào sao? Nơi này cũng có bạn học mới, ông ngoại, chị Hồ, anh tài xế… Hơn nữa còn có cậu nữa mà.
Trang Phàm Tâm bực mình nói: “Sao cậu ăn ngon lành vậy?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Tôi đói.”
Trang Phàm Tâm không tìm được từ thích hợp, cậu nhìn chằm chằm vòng sáng trên mặt bàn, nhìn lâu quáng mắt, tình cờ liếc mắt nhìn bộ dạng ngấu nghiến của đối phương, trong đầu đau buồn. Hồi lâu sau, cậu giả bộ thờ ơ nói: “Tui cũng sắp ra nước ngoài dự thi rồi, lúc cậu đi chắc không có cách nào đến tiễn được.”
Cố Chuyết Ngôn tỏ vẻ không có vấn đề gì, nói: “Ừm, không sao.”
Trang Phàm Tâm xoay người lại đau xót, cụ thể xót chỗ nào cậu cũng không rõ lắm, môn Hóa có nói, axit có tính ăn mòn, chút cảm giác khó chịu này bị ăn mòn sạch sẽ, suy nghĩ chân thành từ tận đáy lòng liền nhịn không nổi nữa.
Cậu nhỏ giọng nói: “Tui không muốn cậu về.”
Cố Chuyết Ngôn giả ngu: “Tại sao?”
Trang Phàm Tâm khẽ cắn răng: “Luyến tiếc cậu đó!”
Chờ nửa ngày chính là chờ câu này, quá hay, Cố Chuyết Ngôn nghiêng người mặt hướng về Trang Phàm Tâm, lại không nói thật, tỏ vẻ thiếu đạo đức, anh nói: “Vậy tôi thi xong sẽ trở lại.”
Biểu cảm khổ sở của Trang Phàm Tâm cứng đờ: “Là sao?”
Cố Chuyết Ngôn giải thích: “Tôi về tham gia cuộc thi toán học, thi xong sẽ trở lại.” Anh thấy Trang Phàm Tâm vẫn sững sờ, không kìm chế được bắt đầu ôm mặt người ta, “Mang cho cậu đặc sản quê nhà nhé?”
Trang Phàm Tâm lúc này mới hiểu rõ, lúc nãy sợ bóng sợ gió, sau khi nhìn rõ, Cố Chuyết Ngôn hình như là cố ý nói dối cậu, để cậu bộc lộ chân tình. Cậu lúng túng trừng Cố Chuyết Ngôn, tự cho là mình rất dữ dằn.
“Hóa ra cậu quan tâm tôi đến vậy.” Cố Chuyết Ngôn vừa ngáp vừa nói.
Trang Phàm Tâm muốn làm dữ: “Tui phải tới Mỹ, sau này không trở lại nữa.”
Cố Chuyết Ngôn vội vàng phối hợp: “Đừng mà, tôi và em gái tôi sẽ nhớ cậu lắm đấy.”
Chuyện nhỏ này nói linh tinh nhưng cũng rõ ràng cả rồi, Trang Phàm Tâm ném ống tranh vào ngực Cố Chuyết Ngôn, Cố Chuyết Ngôn rút tranh ra, trên tấm vải vẽ là những vệt màu trong trẻo, mặt anh vừa chân thực vừa mộng ảo, giống như bao phủ một tầng hào quang. Anh là người ngoài nghề, không hiểu mấy thứ này, chỉ dựa theo cảm quan thuần túy: “Tôi không nghĩ sắc thái lại là màu nhạt.”
Trang Phàm Tâm cũng không nghĩ tới, lúc vẽ ra, bầu không khí kia giống như ngày Cố Chuyết Ngôn mới tới Dung Thành, xuống xe đứng ở dưới ánh nắng, trên người có bóng lá cây xen kẽ. Cậu không biết giải thích như thế nào, nói: “Lúc vẽ tui đã rất vui.”
Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Có thể tặng tôi không?”
Trang Phàm Tâm đồng ý: “Vậy tặng cho cậu, chúc cậu đi thi đạt được thành tích tốt.”
Buổi chiều hai người ngồi ở phòng khách nhỏ, Cố Chuyết Ngôn làm toán, Trang Phàm Tâm làm mỹ thuật, qua mấy tiếng, ánh nắng chiếu vào biến mất từng chút một, rồi cũng cạn hết.
Cố Chuyết Ngôn rốt cuộc dừng bút, nằm sấp xuống nghỉ một lát, ánh mắt nhảy lên tập của Trang Phàm Tâm. Trang Phàm Tâm bị mệt mỏi truyền nhiễm, cũng nằm sấp xuống, nghiêng đầu mặt đối mặt cùng Cố Chuyết Ngôn.
Cậu đưa tay ra, dùng đầu bút ẩm ướt nhỏ nhắn vẽ một đường trên mặt Cố Chuyết Ngôn, màu xanh ngọc, nhưng được ánh nắng dát lên một lớp vàng nhạt. Làm xong chuyện xấu không kịp trốn, cổ tay bị bắt lại, lực không nhẹ không nặng vừa đủ khiến cậu không có cách nào tránh thoát.
Trang Phàm Tâm nhìn đôi mắt Cố Chuyết Ngôn, nhúc nhích đôi môi: “Cậu vẫn chưa chúc tui thi đấu thuận lợi đấy.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Chúc cậu thi đấu thuận lợi.”
Anh di chuyển bàn tay, từng chút che lại mu bàn tay Trang Phàm Tâm, năm ngón tay khép lại bọc lấy bàn tay Trang Phàm Tâm. Hoàng hôn rất lãng mạn, anh nắm lấy thời khắc này gọi tên đối phương: “Trang Phàm Tâm?”
Trang Phàm Tâm hơi ngây ra: “Làm sao?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Đi thi về, tôi tỏ tình có được không?”