“Đi mời đại soái tới đây, nói là bản tướng có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Doãn Trọng có ý muốn xác nhận xem lão tướng quân Mai Xá có gặp chuyện gì hay không. Trong quá trình này, bà lão không nói một lời, ngầm đồng ý với mệnh lệnh của Doãn Trọng. Sau khi nhìn thấy uy thế của Doãn Trọng, bà đã quyết định sẽ quyết tâm trợ giúp Đại Trinh, không riêng gì vì Doãn Trọng, mà còn bởi vì Doãn gia sau lưng Doãn Trọng.
Truyền thuyết kể rằng Tể tướng Doãn Triệu Tiên quyền cao chức trọng nhất Đại Trinh chính là Văn Khúc đương thời, gắn liền với văn mạch chính thống không nói, một thân còn mang Hạo Nhiên chính khí, là hiền thần thiên cổ. Con trai Doãn Thanh lại còn được khen ngợi là có năng lực phò tá vua. Hiện giờ, bà lão lại tận mắt nhìn thấy đứa con thứ hai của Doãn Triệu Tiên – Doãn Trọng. Uy thế bực này chỉ có danh tướng thế gian mới có.
Đại Trinh vốn có quốc lực mạnh hơn Tổ Việt rất nhiều, lại có danh môn Doãn thị tọa trấn văn võ, thực sự là tướng đại hưng (khí số hưng thịnh).
Nửa khắc sau, lão tướng quân Mai Xá vừa mới chợp mắt không bao lâu đi tới trước trướng của Doãn Trọng.
“Doãn tướng quân, có chuyện gì mà phải nói chuyện đêm khuya vậy?”
Binh tốt trước doanh trướng vén rèm vải lên. Vào thời khắc Mai Xá lão tướng quân bước vào trong trướng, lão nhìn thấy bà lão ở bên trong thì cũng hơi sửng sốt.
“Người này là ai? Vì sao trong trướng của Doãn tướng quân lại có một lão phụ nhân?”
Doãn Trọng nhìn thấy lão soái không có việc gì, trong lòng thoáng thả lỏng. Hiện tại lão soái đã tới bên cạnh mình thì Doãn Trọng cũng nắm chắc bảo vệ có thể bảo vệ được. Dù sao trong ngực y vẫn còn cất giấu một quyển binh thư đặc thù, cho nên trước tiên Doãn Trọng ôm quyền hành lễ với lão tướng quân.
“Mạt tướng tham kiến đại soái. Người này tự xưng là người tu hành ở chốn sơn dã, nói rằng binh lính của Tổ Việt quốc có gì điều khác thường nên đặc biệt mời đại soái đến thương nghị!”
Bà lão hơi cúi người lộ ra nụ cười. Trước đây bà đã gặp qua Mai Xá, nhưng vẫn chưa hiện thân, chỉ bởi vì bà lão cảm thấy không đáng để hiện thân. Nhưng giờ phút này ở trước mặt Doãn Trọng thì khác. Nếu Doãn Trọng là người thuộng tôn pháp luật, chấp hành quân kỷ nghiêm minh, bà cũng không muốn tỏ vẻ xem nhẹ Mai Xá ở trước mặt Doãn Trọng.
“Lão thân vốn là một bạch tiên trong núi Đình Thu, sau đó tìm đất tu hành ở biên cảnh Tề Châu. Nay gặp phải hai nước khởi binh gây tai ương, ta không đành lòng nhìn dân chúng Đại Trinh chịu khổ nên đến đây giúp đỡ. Tình thế trong quân Tổ Việt quốc cũng không đơn giản như tưởng tượng. Trong Tổ Việt quốc có yêu tà cao minh tương trợ, đã không còn là tranh chấp ở Nhân đạo bình thường nữa…”
Doãn Trọng nhíu mày. Y nhớ rõ Kế tiên sinh từng nói với hắn, “Bạch Tiên” thực ra là một loại động vật thành tinh tự xưng như vậy, cũng giống như có một số loài rắn tu hành sẽ tự nhận mình là Liễu Tiên. Loài tự xưng bạch tiên thường là nhím.
Dù đã nhìn thấu nhưng không nói ra, Doãn Trọng cũng không muốn làm lộ thân phận bà lão. Dù sao bà lão đã tự xưng là bạch tiên như vậy thì chắc chắn cũng không thích người khác lấy tên súc sinh để gọi mình. Tuy rằng Doãn Trọng lúc trước sát khí mười phần, nhưng cũng không phải không biết tôn trọng người khác.
Mà bên này, bà lão nói xong mấy câu kia, sau đó lấy ra hai túi hương từ trong tay áo, mỗi tay cầm một cái đưa cho Mai Xá và Doãn Trọng.
“Trước tiên, lão thân tặng hai vị tướng quân một món lễ vật để phòng ngừa bất trắc. Trong túi hương này có thiên phù do lão thân luyện chế, vả lại còn có pháp lực, chính là một kiện bảo vật.”
Mai Xá nhìn Doãn Trọng, thấy y khẽ nhíu mày, rồi đưa tay nhận lấy túi hương kia trước.
Khi Doãn Trọng đưa tay tiếp xúc với túi hương, đầu tiên là cảm thấy túi hương này rất ấm áp, tựa như bản thân tản ra nhiệt lực, nhưng sau đó, túi hương mang theo một luồng khói xanh bốc lên từ trên đầu.
“Xì xì xì xì… Xì xì xì.. “
Những sợi khói xanh này sau khi rời khỏi túi hương một thước thì tự động tiêu tán, nhiệt lực bản thân túi hương cũng không giảm bớt bao nhiêu. Doãn Trọng đang đứng một bên che chắn đột nhiên nhìn về phía bà lão, sát khí và hung sát khí đã che dấu trong phút chốc lại bộc phát. Trong mắt bà lão, doanh trướng dường như hóa thành địa ngục nóng rực trong nháy mắt, làm bà lão sợ hãi, không khỏi lui về phía sau một bước. Vừa mới bước lùi ra sau thì bà lão mới bừng tỉnh vì bản thân thất thố.
“Tướng quân, Doãn tướng quân, túi gấm này của lão thân tuyệt đối không phải vật có hại, thỉnh tướng quân tin tưởng lão thân.”
Bà lão vừa khom người hành lễ, vừa nhanh chóng lên tiếng. Trong tình huống này, bà biết Doãn Trọng đã hoài nghi mình, hơn nữa khí thế ấy quả thực quá khủng khiếp. Cho dù biết rõ vị võ tướng này không làm gì được mình, ít nhất sẽ không thể giết mình được nhưng bà thật sự thấy sợ hãi. Lúc đang nói chuyện, bà lão đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói.
“Doãn tướng quân nghe lão thân nói một lời. Trên người tướng quân chắc chắn có bảo vật hộ thân do cao nhân tặng, hoặc là được cao nhân thi triển pháp thuật cao minh hộ thân. Đúng rồi, đúng rồi, lệnh tôn Doãn công chính là đại nho Nhân đạo đương thời, thân có Hạo Nhiên chính khí. Có lẽ là tướng quân vẫn luôn ở bên cạnh lệnh tôn, nên đã được dính chút Hạo Nhiên khí. Con đường tu hành của lão thân có chút bất đồng với chính đạo bình thường, có thể sẽ có phản ứng với túi gấm của ta. Tướng quân mau nhìn đi, uy năng trên túi gấm này vẫn chưa giảm bớt. Đây quả thật là bảo vật hộ thân!”
Lời nói của bà lão đã không còn bình tĩnh như trước, cho dù bà lão không phải phàm nhân nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Doãn Trọng hơi nheo mắt lại, nhìn túi hương trong tay. Cảm giác ấm áp thực sự vẫn còn đó. Về phía bảo vật hộ thân mà bà lão nhắc đến, y xác thực cũng có một món. Đó chính là tự trận binh thư mà Kế tiên sinh tặng cho mình. Nhìn bộ dáng khẩn trương của bà lão, thoạt nhìn không phải nói điêu.
“Trên túi hương này quả thật lưu lại sự ấm áp, tạm thời tin ngươi một lần!”
Nói xong, Doãn Trọng đưa tay nắm lấy một túi hương khác trong tay, một trận khói xanh không rõ ràng giống vậy bay đi, cảm giác trên túi hương càng thêm thoải mái.
Thấy Doãn Trọng tin tưởng mình, bà lão hơi thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút này, bà lão mới tự giễu trong lòng, bản thân mình vậy mà cũng sợ Doãn Trọng, nhưng đồng thời cũng càng chắc chắn rằng Doãn Trọng bất phàm, có đây chính là người mang thiên mệnh.