“Ha ha, Kế tiên sinh không cần khách khí. Ta đi trước. Tiên sinh muốn tìm ta lúc nào cũng được.”
“Được, Tri sự đi thong thả!”
Đỗ Tri sự gật đầu, lúc này mới chậm rãi rời đi. Nhưng khi đi sắp khuất sau boong thuyền, gã quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Kế Duyên phất tay áo. Từ trong tay áo hắn xuất hiện một cần câu bằng trúc màu xanh ngắt.
Thường thì câu cá đều cần mồi câu, Kế Duyên lấy cần câu ra nhưng không biết lấy gì làm mồi. Dù sao hắn cũng không biết phía dưới có cái gì, mà dùng gạo bình thường thì chắc chắn không được rồi.
Suy đi nghĩ lại, Kế Duyên lấy một hạt táo từ trong tay áo ra.
Khi xẻ một trái táo lớn thường sẽ không có hạt như mấy loại quả như hạnh nhân, ngược lại nó giống một tầng màng mỏng mềm mại bao lấy một chút nước ngọt ngào. Còn hạt táo đến từ Cư An Tiểu Các của Kế Duyên tự nhiên sẽ có điểm khác biệt.
Chẳng qua, Kế Duyên không định lấy nhân táo làm mồi nhử, mà chỉ đâm lưỡi câu qua hạt táo, khiến cho mùi thơm của hạt táo tràn ra.
“Được rồi đấy!”
Làm xong những việc này, Kế Duyên khẽ hất cần câu lên, quăng hạt táo và lưỡi câu ra thật xa.
Khoảng cách từ boong thuyền phi chu đến mặt nước còn rất xa, nhưng dây câu trong tay hắn vẫn đủ dài, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối. Sau đó, lưỡi câu chạm vào mặt nước, phát ra một tiếng “tách” nhỏ.
Kế Duyên mỉm cười rồi nghiêng người ngồi cạnh mạn thuyền, cầm cần câu bằng một tay, nhìn vùng nước không có sóng phía trước, ánh mắt đảo ra xa. Người câu cá ở thuyền nhỏ bên kia dường như cũng đang nhìn động tác của Kế Duyên.
Sau khi lưỡi câu xuống dưới nước, dây câu vẫn kéo dài mãi mà chưa dừng lại. Khi đã ở dưới nước khoảng ba mươi trượng, nội tâm hắn cũng thấy khoảng cách này là phù hợp.
Sợi dây câu này có nguồn gốc từ người nuôi tằm lấy tơ, sau đó kéo tơ thành sợi rồi mang đi hong khô. Vốn dĩ, kích thước của sợi tơ chỉ to bằng một cây tăm tre nho nhỏ ở kiếp trước, nhưng độ dày của tơ tằm lại có thể lớn hơn một cây tăm gấp trăm lần.
Cần câu được Kế Duyên luyện chế qua, dây câu nhìn như chỉ dài hơn một trượng nhưng lại không ngừng biến hóa. Rốt cuộc sợi tơ yếu ớt này dài bao nhiêu thì bản thân hắn cũng chưa thử qua. Tuy hắn cũng thường xuyên bồi dưỡng nhưng lại không có cơ hội lấy ra dùng.
Vì vậy, khi dây câu xuống dưới nước ba mươi trượng, đối với cần câu bằng trúc mà nói thì quả thực là chuyện nhỏ.
Một phương diện quyết định độ cứng cỏi của dây câu chính là bản thân cần câu giống như pháp khí này, và một phương diện khác chính là người sử dụng – Kế Duyên. Hắn dùng pháp lực tinh thuần liên tục, miên man không dứt, nên thật sự không còn là cách câu cá như kiếp trước nữa.
Lại qua một hồi, Ngụy Nguyên Sinh lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, như một cậu thiếu niên rất tò mò bình thường. Cậu nhìn cần câu của Kế Duyên rồi lại nhìn dây câu đang trôi lững lờ trên đằng xa.
“Kế tiên sinh, người câu cá ạ?”
“Nói thừa.”
Ngụy Nguyên Sinh gãi gãi đầu.
“Thế nhưng nơi này có cá sao?”
Kế Duyên chỉ thuyền nhỏ ở phía xa.
“Không có cá thì gã câu cái gì?”
Ngụy Nguyên Sinh nhìn phương xa, nói.
“Hơn nửa ngày rồi mà chưa thấy người đó giật dây câu lên.”
“Ngay cả tung lưới còn phải chờ một lúc, huống chi là câu cá.”
Nói xong, Kế Duyên dường như có thể cảm nhận dưới nước hơi chấn động thông qua lưỡi câu, tuy thoạt nhìn mặt nước vẫn yên ả như mặt gương. Dù hắn không cảm giác được gì ngoài dòng nước, nhưng sự xao động ấy chắc chắn do sinh linh nào đó quấy phá, chứng tỏ có thứ gì đó đang đến gần lưỡi câu.
‘Thật sự là có cá!’
Hắn lộ vẻ tươi cười, lặng lẽ đợi con cá mắc câu.
Ở trên thuyền nhỏ phía xa, tu sĩ cầm cần câu trên tay ngoại trừ nhìn cần câu của mình, gã vẫn đang chú ý về phía Kế Duyên. Dù hai người bọn họ đều thả câu ở đây, nhưng gã biết người ngồi trên phi chu chỉ đang chơi đùa mà thôi.
Nhìn một lúc, đột nhiên gã nhìn thấy Kế Duyên ở trên phi chu đứng lên, giống như đang chuẩn bị giật cần trúc.
‘Ha ha, nếu ngươi câu được gì thì ta sẽ bái ngươi làm thầy!’
Vị tu sĩ này vừa mới cười nhạo, một giây sau thì tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.
Bên cạnh phi chu, Kế Duyên nhấp cần câu xanh ngắt của mình lên. Dây câu lóe ra từng đoạn ánh sáng, sau đó bị hắn kéo thẳng lên.
“Rầm rầm. . . Rầm rầm. . .”
Mặt kính yên ả bị phá vỡ. Sinh linh cắn câu dưới nước đang kéo dây câu chạy vòng quanh. Nó quẫy nước kịch liệt, làm cho mặt biển nhấp nhô thành từng gợn sóng óng ánh.
“Thật sự có cá kìa! Tiên sinh câu được rồi! Tiên sinh thật là lợi hại!”
Nguyên Sinh cao hứng kêu to, thu hút sự chú ý của không ít người chung quanh. Mà lúc này, Kế Duyên đang cầm câu cũng không dám phân tâm. Dây câu đang bị thứ gì đó dưới nước kéo dài không ngừng, thỉnh thoảng hắn mới rút ngắn được một đoạn.
‘Cái gì? Sức lực lớn vậy!’
Dù sao Kế Duyên cũng là người tu tiên có chút tu vi, tuy không thiên về luyện thể nhưng tu hành lâu ngày cũng giúp cho thân thể hắn được linh pháp rèn luyện. Hơn nữa, hắn còn có pháp lực gia trì, khí lực không nhỏ. Nhưng bây giờ, hắn thực sự cảm thấy rất vất vả, rõ ràng ở phía dưới không phải loài cá bình thường.
“Đạo hữu! Cá này không được dùng sức. Nếu pháp khí dây câu không bị đứt thì cũng khiến con cá ấy bị tàn phế đó, phải tùy ý kéo đi cơ!”
Người câu cá ở bên kia nhịn không được quát to lên. Nếu pháp khí của Kế Duyên bị hỏng, để con cá kia chạy đi thì đúng là đau lòng đáng tiếc. Nhưng nếu Kế Duyên có pháp lực cao cường, pháp khí cứng cỏi thì thế nào cũng làm cho con cá kia tàn phế, thật là phí của trời.
“Ai ôi, đạo hữu mau bay lên không, thuận thế lắc lư dây câu đi!”
Nhưng dù người câu cá kia càng lúc càng nôn nóng, Kế Duyên vẫn không nói năng gì. Chỉ là, cánh tay của hắn hết lắc cần câu sang trái rồi lại lắc sang phải, mà dây câu cũng thỉnh thoảng hiện lên pháp quang mờ mịt.
Vừa rồi dùng hết sức, hiện tại Kế Duyên cũng đã nhanh chóng tìm ra quy luật nào đó. Khi dây câu được thu vào thả ra, cần câu khẽ run nhẹ nhàng. Sau khi vừa nắm vừa buông, trên cần câu lại lộ ra một chút lôi quang yếu ớt như tơ nhện.
Lôi quang này chính là thành quả chống lại kiếp lôi trong thời gian dài của hắn. Hầu như một tia lôi quang kia cũng không làm cho con cá phía dưới có cảm giác đặc biệt nào, nhưng góp gió thành bão, dần dần khiến nó mềm nhũn tê dại. Chỉ chốc lát sau, kình lực trên tay đã yếu đi không ít.
Sau một lúc, Kế Duyên chuyển sang thế công; lúc này, hắn thu dây nhiều hơn thả dây.
“Ai nha, đạo hữu, ngươi đúng là phung phí của trời mà!”
Vị tu sĩ bên kia nóng nảy, thân hình bay lên trời, cưỡi một cơn gió mát bay lên thuyền lớn.
“Đạo…”
Lời còn chưa dứt, gã thấy sắc mặt Kế Duyên ngưng tụ, cánh tay phải khẽ run, sau một khắc bỗng kéo cần câu lên.
“Đùng…”
Bọt nước phóng thẳng lên trời, nổ trên cao ba trượng. Một con cá lớn ánh vàng rực rỡ mắc vào sợi dây câu tràn ngập pháp quang, bị kéo ra khỏi mặt nước cùng cột nước vừa nổ cao kia. Vô số bọt nước đều là lưu quang, phảng phất như pháo hoa sáng chói.
Tu sĩ kia đạp gió bay đến, miệng còn hơi mở, chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu.
“Ôi ách. . . Sư phụ!”