Lão đầu bước tới trước mặt hắn, cười nói.
“Vậy khách quan chọn đúng nơi rồi. Những thứ ta có ở đây đều được chế tác khéo léo nhất ở Lao Dương phủ này. Ngài nhìn người giấy đi, ngũ quan đoan chính, biểu cảm điềm tĩnh, màu đỏ này đều là son phấn bột nước chính hiệu đấy, còn có mùi thơm nữa!”
Với kinh nghiệm của Kế Duyên, thực ra những người tu hành chân chính của Tu hành giới chưa hẳn đã hiểu về mấy việc nhỏ liên quan đến Âm phủ, nhưng thường mấy người buôn bán có quan hệ mật thiết lại biết khá nhiều. Kế Duyên nghe qua liền có thể phân biệt thật giả, vì vậy cũng dò hỏi.
“Chủ tiệm, người âm phủ dùng mấy thứ này như thế nào, làm sao người ta nhận được?”
Lão đầu nhìn Kế Duyên, mấy vị đại tiên sinh nho nhã này có lẽ đầy bụng kinh luân nhưng lại ít hiểu biết về phong tục dân gian.
“Có lẽ tiên sinh không biết, cửa hàng của ta nổi danh vì những đồ vật tinh xảo ở đây đều được mời pháp sư có chuyên môn tới đây làm phép. Đồ tốt mới có thể đến âm phủ, ngài cứ nghe ta nói…”
Chủ quán bắt đầu thao thao bất tuyệt, đại khái những đồ cung phụng này phải được làm phép mới có tác dụng, nếu không sẽ không đến được âm phủ.
Nếu không có pháp sư cao minh thi pháp thì lúc cúng tế phải dựa hoàn toàn vào nguyện lực của người thân. Khi bọn họ thật lòng thương tiếc thì đồ vật cũng sẽ có chút tác dụng. Còn nếu người nhà chỉ chạy theo hình thức, dù vật kia tinh xảo đến đâu cũng không đến được dưới kia.
“Nghe nói mấy thứ có pháp lực, ví dụ như tờ giấy được pháp sư có năng lực gia trì thì tiền giấy ấy sẽ trở thành pháp tiền, đốt cho ai cũng dùng được. Người thân ở âm phủ dùng những pháp tiền có chứa pháp lực đó, muốn làm gì cũng được!”
Chưởng quầy nói một hơi, ngụ ý rằng đồ vật trong cửa tiệm của mình không những đẹp đẽ mà còn trân quý.
Kế Duyên lắng nghe rất nhiệt tình, thậm chí có thể cảm giác được bên trong có rất nhiều đạo lý, cũng nhận được một vài gợi ý. Nhưng nhìn quanh tiệm, hầu như tất cả giấy dùng để chế tác đều không ẩn chứa linh khí và pháp lực. Vậy cái gọi là pháp sư cao minh thi pháp đúng là lời nói vô căn cứ rồi.
Chủ tiệm cảm thấy Kế Duyên là khách hàng lớn, hơn nữa lại không hiểu về mấy chuyện ma chay, đây đều là những khách hàng mà chưởng quầy cửa hàng giấy cúng thích nhất, rất nhiều người đều nghe theo đề nghị của bọn họ.
Vì vậy lão bản nghĩ Kế Duyên không biết gì nên rất nhiệt tình và cẩn thận, nói rất nhiều về những sự việc liên quan và phong tục tập quán. Lão chẳng giấu giếm gì, nói tới mức miệng đắng lưỡi khô, rốt cuộc cũng chờ được câu quan trọng nhất.
“Người giấy kia bán như thế nào.”
Kế Duyên chỉ vào một người giấy nha hoàn vừa được chủ quán giới thiệu.
Lão duỗi bốn ngón tay.
“Khà khà, bốn mươi văn một cái, già trẻ không gạt. Nếu mua toàn bộ quản gia, nô tài, gia đinh và hạ nhân thì còn có ưu đãi nữa!”
Quá đắt. Trong nháy mắt, Kế Duyên chẳng còn hứng thú mua một cái nữa, trực tiếp chuyển mắt nhìn sang tiền giấy. Tiền giấy này chất lượng không được tốt lắm, có lẽ sẽ không quá đắt, nhưng lại được cắt xén rất tốt, hơn nữa còn có chữ in, xem ra cũng không quá tệ.
“Vậy còn tiền giấy này?”
“A, Âm Dương thông bảo này chỉ cần hai văn tiền là có thể mua được một chồng lớn rồi. Đừng nhìn đây chỉ là một xấp giấy, tiền giấy của ta đều là thông bảo được in chữ, phí hết mực đấy. Toàn bộ Lao Dương phủ không có chi nhánh. Có câu nói mực là biểu tượng của trí tuệ, bằng không thì sao một đường kẻ bằng mực lại có thể trừ tà được?”
“Hơn nữa, ngài nhìn đây, chất lượng giấy không quá tốt nhưng bổn điếm lấy danh dự cam đoan đây được làm từ cây âm hòe và một chút đàn hương. Quá trình làm đơn giản nhưng cũng đã được tìm tòi nghiên cứu làm sao để có được tiền giấy tốt nhất, phù hợp nhất khi đốt xuống âm phủ, lại còn giữ được mùi hương!”
Chủ cửa hàng lấy ra một xấp tiền giấy từ xiên gỗ hình vuông. Giấy được ép rất mỏng, một xấp dày không biết có bao nhiêu tờ. Lão vừa bày ra vừa nói huyên thuyên không ngừng, nhiệt tình đến nỗi Kế Duyên cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Lúc này, hắn lấy ra hai văn tiền.
“Mua một chồng.”
“À vâng, khách quan còn muốn mua gì không? Ngài nhìn hàng mã này giống như thật, còn có xe giấy. Chỉ cần mua hai cái thì tổ tiên đã có thể cưỡi ngựa lái xe rồi. À, tốt nhất nên mua một xa phu, không, mua một đôi, có thể thay phiên chiếu cố!”
Kế Duyên cười, khoát tay.
“Không cần, không cần, mua một chồng tiền giấy là được.”
Dáng vẻ tươi cười của lão đầu trong nháy mắt cứng đờ. Lão nhìn Kế Duyên, mà hắn cũng không né tránh, xác thực người này rất nghiêm túc. Thanh âm rõ ràng lạnh hơn hẳn.
“Làm phiền đến quầy hàng tính tiền, để ta bọc lại cho ngài.”
“Tốt.”
Dù da mặt Kế Duyên cũng đủ dày nhưng lúc này cũng chỉ có thể cười lúng túng. Chẳng qua, bỏ ra hai văn tiền nhưng bớt việc, còn nghe được nhiều chuyện không được ghi chép trên điển tịch tu hành cũng rất đáng giá.
Ra khỏi cửa hàng bán giấy cúng, bước chân của hắn đi nhanh hơn lúc trước không ít. Hắn có thể cảm nhận được đằng sau có một ánh mắt u oán vẫn đang nhìn mình.
Hai canh giờ sau, ở một hẻm nhỏ không người trong Lao Dương phủ, Kế Duyên ngồi xuống, lấy xấp tiền giấy ra. Từ hư vô có khí quấn quanh, chậm rãi rót vào trong tiền giấy.
Hắn không biết cúng bái hành lễ như thế nào, nhưng sau khi nghe chưởng quầy kia giảng giải, hắn có thể suy luận ra một vài nguyên lý. Hơn nữa, bản thân hắn cũng có kinh nghiệm luyện chế Kim Giác Lực Sĩ lúc trước nên có thể suy luận ra được. Vì vậy, sau mấy mươi lần thất bại, lãng phí hơn phân nửa tiền giấy, rốt cuộc hắn đã có thể đạt được mục đích.
Thời gian dần trôi qua, màu sắc tiền giấy trong tay bắt đầu biến hóa thành đồng vàng, càng lúc càng trở nên dày hơn. Cảm nhận bốn chữ Âm dương thông bảo trên đó cũng mạnh mẽ hơn, thậm chí còn nặng hơn trước.
Đây cũng không phải bản thân tiền giấy biến thành như vậy, mà chủ yếu do Kế Duyên dẫn dắt, áp dụng các loại ý tượng diệu pháp giống như lúc hắn cắt giấy làm Kim Giáp Lực Sĩ. Nói qua thì đơn giản nhưng người nhìn mà không hiểu thì dù pháp lực cao hơn cũng sẽ mơ hồ.
“Tuy đơn giản nhưng không mất đạo lý, đều là trí tuệ.”
Nhìn tiền giấy trong tay, Kế Duyên không khỏi có chút cảm thán. Loại phương pháp bảo tồn pháp lực và linh khí này không thể nghi ngờ là một loại “trí tuệ dân gian”. Các cao nhân trong Tu hành giới sẽ không nghĩ tới chuyện này, lúc cần thì ra chợ. Nhân gian quả thực không thể khinh thường.
Hơn nữa, pháp tiền này có lẽ sẽ được lưu thông phổ biến ở âm phủ, tuy khác những vật như tinh túy ngũ hành ở Tu hành giới nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, lại còn có vẻ cao minh hơn. Pháp tiền đối với âm phủ vẫn là lấy vật đổi vật như cũ. Tuy pháp tiền đối với cao nhân tu hành chỉ là gân gà nhưng lại là đồng tiền chân chính ở âm phủ.
Đương nhiên, nếu pháp lực và linh khí ẩn chứa trong đó đạt đến một trình độ nhất định, thậm chí nếu có các tu sĩ thi pháp hoặc dùng trận pháp trọng yếu có chút phụ trợ, có lẽ pháp tiền sẽ càng có ích hơn. Chỉ là kết cấu càng phức tạp thì linh pháp càng phải thuần túy.
Tuy nhiên, bên cạnh những vấn đề trên thì vấn đề về sản lượng cũng không hề nhỏ, dù có hoàn hảo đến mấy cũng chỉ là thứ quý giá, tốn nhiều thời gian và công sức mà thôi.
Kế Duyên nhìn những đồng tiền giấy càng lúc càng giống tiền thật kia. Cử động vô tình hôm nay làm hắn vô thức nghĩ tới rất nhiều thứ.