Kim quang và yêu khí va chạm vào nhau trước cửa chùa, một vầng hào quang nổ tung.
“Ầm ầm…”
Cuồng phong nổi lên, mái ngói ở nhiều nơi trong chùa bị gió cuốn bay. Mà hai bên giao thủ cũng chỉ mới bắt đầu từ một kích này. Chỉ trong nháy mắt, ba vị lão tăng cùng xông vào, bao vây Lục Sơn Quân ở giữa.
Vào lúc Lục Sơn Quân đang quan sát trái phải, từng đạo kim quang như một tấm lưới lớn bao trùm lấy y.
“Phật Minh Vương ta!”
“Hàng yêu phục ma!”
“Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!”
Ba vị lão tăng vốn gầy trơ xương, giờ này cơ bắp cuồn cuộn. Bọn họ dùng tay không, chân và thiền trượng công kích Lục Sơn Quân từ ba phía.
“Oanh” “Phanh” “Phanh” “Oanh” “Oanh” “Phanh” . . .
Từng đợt kim quang lóng lánh. Công kích của ba vị lão tăng bao hàm phật pháp nên cực kỳ lăng lệ ác liệt. Lục Sơn Quân ở trong lưới vung tay ngăn cản, giống như bị ép ở thế hạ phong, thậm chí, mỗi lần va chạm đều khiến y đau đớn đến nhe răng trợn mắt.
Kim quang xung quanh càng lúc càng dày, áp chế yêu khí xuống.
“Cửa Phật là nơi thanh tịnh, không cho ngươi làm càn!”
“Yêu nghiệt, còn không mau hiện nguyên hình!”
Tiếng quát của lão tăng cùng với Phật âm chân ngôn trong chùa dường như nơi nào cũng có, vang lên mỗi giây mỗi phút, ảnh hưởng đến động tác của Lục Sơn Quân, làm cho y càng lúc càng đau đầu.
Xoát…
Một đạo kim quang hiển hách hội tụ trên thiền trượng của lão tăng, lăng không đánh xuống. Hai lão tăng khác chắp tay trước ngực, lớn tiếng niệm pháp chú. Kim quang chung quanh như một tấm lưới đột ngột thắt chặt lại, trói buộc toàn thân Lục Sơn Quân.
“Coong…”
Thiền trượng liên tục nện vào trán Lục Sơn Quân, tuôn ra một đạo kim quang chói mắt, đánh cho Lục Sơn Quân phải quỳ một chân trên mặt đất.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Yêu nghiệt, là do ngươi không lùi bước, đừng trách Phật pháp vô tình!”
Lão tăng một tay đè chặt thiền trượng, một tay làm Phật lễ đọc Phật hiệu.
Phật âm chung quanh càng lúc càng vang dội, vô số kim quang từ tượng Đại Minh Vương Phật trong Chủ điện trung tâm chảy ra, thậm chí còn phủ một mảng màu vàng nhạt lên toàn bộ ngôi chùa.
“Xì xì. . . . Xì xì xì. . .”
Kim quang Phật môn ở trên thiền trượng nồng đậm đến cực điểm, thiền trượng cũng trở nên nóng bỏng tay, đốt thành mấy vết thương trên trán Lục Sơn Quân, thậm chí còn cháy vào tới tận xương.
“Yêu nghiệt, hiện nguyên hình!”
Lục Sơn Quân khẽ nhếch miệng, ngẩng đầu nhìn lão tăng đang cầm thiền trượng đè ép xuống khiến y không đứng lên được. Hai mắt vốn dĩ màu đen đã hóa thành màu đen vàng, tròng mắt cũng hiện ra một vòng tơ vàng xoay tròn. Đồng tử co lại thành một điểm nhỏ, cũng màu vàng kim óng ánh.
Một tiếng gầm trầm thấp hung dữ của dã thú mơ hồ vang lên, một cỗ khí tức áp lực bắt đầu lan tràn.
“Ta kính nơi này là cửa Phật tu hành, cũng bận tâm lời cao nhân dạy dỗ năm xưa, nên mới nhường nhịn các ngươi bằng mọi cách. Giờ đã đến nước này, nếu ta có ra tay nặng hơn một chút thì ngay cả khi tiên sinh đích thân đến đây cũng sẽ không trách tội ta! Ha ha ha ha…”
Lục Sơn Quân hơi khuỵu chân quỳ xuống, dáng người chậm rãi đứng lên.
Cơ bắp trên cánh tay của lão tăng đang cầm thiền trượng nổi lên, từ một tay biến thành hai tay gắt gao nắm chặt thiền trượng, nhưng lão không cách nào đè thân thể đang dần nâng lên của Lục Sơn Quân xuống được nữa.
Lão tăng không ngừng khống chế thiền trượng, trơ mắt nhìn Lục Sơn Quân đứng thẳng người. Khí lực còn lớn hơn lúc nãy không ít. Thân thể của Lục Sơn Quân đã cao đến mức lão tăng phải ngẩng đầu mới nhìn được, hơn nữa còn không ngừng biến lớn.
Tuy lúc này y vẫn còn mang hình người nhưng ngoài thân đã dần trở nên thô ráp, màu da và xương cốt cũng bắt đầu biến hóa.
“Ôi… Muốn ta hiện nguyên hình à? Lục mỗ sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Vừa nói xong, thân thể Lục Sơn Quân nhanh chóng bành trướng, màu áo quần trên người biến thành màu đen vàng, sau đó dán vào lớp da, hóa thành da lông. Tay chân gân cốt lồi ra, càng ngày càng bén nhọn, càng ngày càng to lớn. Bả vai cũng to ra, từng đoạn đốt sống lưng nhô lên…
Lão tăng đầu lĩnh sớm đã không giữ được thiền trượng, cũng không lấy lại được, tùy ý để Lục Sơn Quan đang biến lớn mang thiền trượng lên cao. Từng đợt yêu khí đậm đặc dường như lấn át nhiệt lưu trong không khí, khiến cho bầu trời trong mắt của tất cả tăng nhân Đại Minh Tự đều có chút vặn vẹo.
Phật pháp của ba vị lão tăng và các tăng nhân trong chùa chưa từng dừng lại, không ngừng lấy chân ngôn hội tụ để vung chưởng công kích. Giờ đây, tất cả chiêu thức đều như mất đi hiệu quả, đánh vào Yêu khí quấn quanh người giống như một tảng đá rơi xuống nước, nghe được âm thanh vang lên rồi không còn phản ứng gì nữa.
Tăng nhân đầu lĩnh thấy tình thế không ổn, hét lớn một tiếng.
“Dùng Hàng Ma Trấn Sơn!”
Một khắc sau, mấy lão tăng chắp tay hành lễ, lớn tiếng tụng kinh. Phật âm càng lúc càng oai nghiêm, hình thành một cái lồng vàng chụp lên, áp chế Lục Sơn Quân trong đó.
Cái lồng bằng kim quang nặng như vạn quân, nện “ầm ầm” lên mặt đất, thậm chí đập xuyên qua nhiều bậc thang, hằn sâu vào trong lòng núi.
Chỉ một lát sau, cái lồng bắt đầu lớn dần. Ba vị lão tăng chắp hai tay trước ngực cũng run rẩy dữ dội, giống như ở giữa hai tay có cái gì đó ép căng ra.
Giữa cái lồng bằng kim quang, yêu khí vô tận dâng lên, hiện ra hình ảnh hỏa diễm thiêu đốt. Bầu trời vốn màu vàng của Phật quang, giờ đã bị hắc phong và yêu hỏa từ hư vô thay thế.
“Đát đát đát đát đát đát đát đát đát đát. . .”
Cái lồng lớn màu vàng không ngừng lắc lư, ở trên mơ hồ hiện ra một hư ảnh ngọn núi màu vàng, lúc này cũng bắt đầu nứt ra.
“Grào~~~”
Cùng lúc đó, tiếng cọp gầm vang lên.
“Ầm ầm..”
“Bịch” “Bịch” “Bịch”
Cái lồng bằng kim quang nổ tung, ba vị lão tăng đứng đối diện với cơn bạo tạc cũng bị đẩy lùi ra ba hướng khác nhau.
“Bịch…”
Một lão tăng trong đó trực tiếp nện xuống tường viện, dính vào vách tường khiến nơi đó rạn nứt.
“Phốc…” Lão tăng đó phun ra một ngụm máu tươi màu vàng nhạt. Sau đó, lão nhảy từ trên tường xuống, dùng hai tay chống đỡ mới không nằm vật ra đất, run rẩy nhìn về phía trước ngôi chùa.
Toàn bộ chân ngôn Phật âm bất tri bất giác an tĩnh lại. Tất cả tăng nhân đều hoảng sợ nhìn về phía cửa chùa.
Một con quái vật lớn như một tòa nhà hiện ra trước mắt, giống như cọp mà không phải cọp, giống như ma mà không phải ma. Trên thân của con cọp khổng lổ nhìn kỹ cũng thấy giống mặt người. Cái đuôi sau lưng vung vẫy lập tức hiện ra hư ảnh, giống như cái đuôi đang chớp động không ngừng.
Yêu khí vô tận phóng lên trời làm cho thị giác sinh ra đủ loại dị tượng. Trong yêu khí lưu động, hỏa diễm vô cùng vô tận cũng lan tràn ra tám hướng, phảng phất như ngọn lửa mãnh liệt đầy trời quấn theo từng đợt gió đen.
Trên thân cự thú duỗi ra bộ móng vuốt, nhẹ nhàng gỡ thiền trượng dính trên trán xuống. Nó nhếch miệng cười, sau đó búng móng vuốt một cái.
“Ù…”
Thiền trượng mang theo tiếng xé gió đâm thủng một gian thiện phòng trong chùa. “Ầm…” một tiếng, nửa gian phòng đó lún sâu xuống hai thước dưới mặt đất.