Tối nay, ngoại trừ việc Thanh Đằng Kiếm thu thập thanh khí và bản thân Kế Duyên tu hành như lệ cũ, còn cần tôi luyện bút lông sói trong tay nữa. Mà có bút lông sói trong tay lại phụ trợ lấy thanh khí, Kế Duyên cảm thấy có thể thử một vài ý tưởng một lần, nói không chừng còn có thể giúp Long Nữ nhìn rõ ràng hơn chút.
Thế nhưng Cự Kình Tướng Quân dưới chân lại không phục, kêu lên một tiếng.
“Thuyền này bay trên trời thì cũng thôi đi, đến mặt biển chẳng lẽ còn muốn vượt qua ta, hừ!”
Nói xong câu đó, Kế Duyên cảm thấy thân thể mình hơi ngửa ra sau. Tốc độ của Cự Kình đã nhanh hơn một chút. Chỉ là lúc này Long Nữ giẫm mạnh chân xuống dưới. Cự Kình Tướng Quân đau quá, “ai ôi!!!” một tiếng rồi lập tức trở nên đàng hoàng hơn.
“Tối nay là giao thừa, Kế tiên sinh bảo ta tản đi sấm chớp mưa bão đương nhiên là có chuyện cần làm đấy. Ngươi đừng có thêm phiền phức nữa!”
Ứng Nhược Ly lạnh lùng nói một câu. Cự Kình Tướng Quân dĩ nhiên không dám cãi lại.
“Dạ dạ, Nhược Ly nương nương nói đúng.”
Cự Kình Tướng Quân không dám quẫy nước lung tung nữa, thậm chí tốc độ còn chậm hơn lúc trước chút chút, chỉ mong sao cho thật vững vàng.
Kế Duyên cũng chẳng để ý đến trò hề này. Ánh mắt rời khỏi phi chu đằng xa, chuyển dời đến tinh không trên đầu.
Giờ phút này, trăng sao sáng rọi, vạn dặm không mây. Lúc này cũng sắp tới giờ Tý.
Hắn không cần cố gắng tính thời gian làm gì, chỉ cần nhìn khí Thiên Địa thay đổi là biết. Hắn đã nhìn thấy giao thời giữa năm cũ và năm mới rất nhiều lần, nhưng bầu không khí khác biệt, hoàn cảnh cũng có những biến hóa khác nhau. Giờ phút này, đón giao thừa trên biển không biết sẽ như thế nào.
Chỉ chốc lát, pháp nhãn của Kế Duyên mở to, trong trời đất lờ mờ hiện ra một mảng ánh sáng le lói. Vạn vật trong mắt hắn vốn dĩ đều mơ hồ, dường như ngay tại giây phút này sáng rõ.
Từng mảnh, từng mảnh bụi khí màu xám tro nổi lên giữa trời đất, nhưng trong đó lại có hai cỗ khí tức tích súc. Đây chính là khí tức đang chuyển hoán, giúp thế giới trong mắt hắn đặc biệt rõ ràng.
Đông Hải mênh mông không người, khí đạo trùng kích, cũ mới chuyển giao vẫn rung động như cũ.
Trong thiên địa hiển hiện ra bụi khí xám tro liền thành một mảng, bắt đầu phân chia thanh khí và trọc khí. Thanh khí tích súc bay lên, còn trọc khí hạ thấp xuống rồi tiêu tán ngay lập tức, từ đó “xé mở” ra một mảnh không gian mới.
Trong đó hiển hiện ra thanh khí tân xuân. Trên những đám mây treo lơ lửng giữa không trung, bức màn năm mới được kéo ra.
Thời khắc năm cũ năm mới chuyển giao này, Long Nữ chỉ nhận ra một chút, có thể hơi phát hiện ra thời gian thay đổi, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc. Còn với Cự Kình Tướng Quân và đại đa số những người trên phi chu đằng xa thì càng không cần nhắc đến.
Nhưng trong mắt Kế Duyên, cảnh tượng trời đất thay đổi này gặp lần nào cũng thấy rung động.
Trừ phi ở trong trạng thái vô ý thức hoàn toàn, nếu không mỗi năm hắn đều sẽ không bỏ qua thời khắc này. Lúc này cũng vậy, tay hắn vung lên, Thanh Đằng Kiếm lập tức được rút ra rồi bay lên. Trong tích tắc, nó bay thẳng lên chín tầng mây, nhảy vào trong thanh khí tân xuân đang sắp tiêu tán giữa thiên địa.
“Boong…”
Kiếm âm trong trẻo vang lên ở chỗ rất ra trên không trung.
Thiên địa vẫn còn là ban đêm, nhưng trong linh giác của những người nhạy bén, dường như có một tia sáng màu trắng bạc vụt sáng lên.
Thanh Đằng Kiếm thành thạo chém xuống một mảng nhỏ thanh khí tân xuân, cuốn một phần thanh khí trở lại mặt biển. Cùng lúc đó, Kế Duyên cũng đưa tay bắt lấy cán bút, chỉ lên trời rồi vung vẩy mấy cái, quấn lấy tia vân khí mà Thanh Đằng Kiếm đem về, thuận theo đó quán thông vào bản thân.
Đây chỉ là biến hóa trong mấy hơi thở ngắn ngủi, nhưng đối với Kế Duyên mà nói, lúc này giống như đã trải qua một lần tu hành dài đằng đẵng lại còn rất hài lòng.
Giờ khắc này, Kế Duyên xoay bút, rung bút, tư thế lại có biến hóa. Hắn như đang viết cái gì đó lên bầu trời. Thông qua phương thức này, tất cả thanh khí còn sót lại đã được quấn quanh ngòi bút, chẳng lãng phí chút nào.
“Tập trung tư tưởng vào đầu ngòi bút, xem thanh khí, trọc khí trong thiên địa phân chia.”
Ứng Nhược Ly có chút sững sờ, nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, tập trung chú ý vào cây bút lông sói trên tay Kế Duyên. Cự Kình Tướng Quân vốn đang yên lặng di chuyển ở phía dưới, lúc này trí thông minh cũng đột nhiên lóe lên. Một con mắt he hé gắt gao chuyển góc nhìn, tuy có chút khó chịu nhưng nó vẫn dồn hết toàn bộ thị lực để quan sát.
Bút lông sói diệu bút sinh hoa. Từng đạo thanh khí hội tụ giờ giống như mực, chữ viết tức thì lóe lên bên ngoài. Đây là một dạng Thiên lục văn không thể lưu giữ.
Mặc dù, với đạo hạnh của Ứng Nhược Ly, nàng cũng chỉ có thể chứng kiến trong một chớp mắt. Nhưng chính trong chớp mắt đó, tâm thần băng liệt, trong mắt dị tượng biến thiên, giống như thấy được khoảnh khắc thanh – trọc trong thiên địa phân chia cao thấp, mở ra bức màn năm mới.
“Đây là cái gì…”
Ứng Nhược Ly thất thần, lẩm bẩm một mình. Nàng còn muốn nhìn kỹ hơn nhưng bút lông sói trong tay Kế Duyên đã ngừng viết lên trời.
Cự Kình Tướng Quân thì không bằng Long Nữ. Nó không có cách nào nhìn thấy thiên lục văn tồn tại trong mấy hơi thở ngắn ngủi kia, nhưng có thể cảm nhận được ý cảnh biến hóa lúc thanh – trọc khí phân chia. Giờ đây, nó đã hoàn toàn mê man, di chuyển lắc lư từ bên này sang bên kia.
Mà đám người trên phi chu giới vực kia xem ra, bất luận là tu sĩ hay là phàm nhân, hoặc một ít tinh yêu trong đó, đều không thể nhìn thấy kỳ cảnh trong mắt Kế Duyên, cũng không thể nào thấy rõ được thiên lục ở đầu ngòi bút như Long Nữ. Thậm chí, bọn họ còn chẳng bằng Cự Kình Tướng Quân ‘ở quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật’, mặc dù cũng chỉ là trăng trong nước.
Tuy bọn họ không thấy được thiên địa nhưng vẫn có thể nhìn thấy người, cảm nhận được một cảm giác càng khoa trương càng khó có thể hình dung.
Vào mấy hơi thở trước khi năm cũ năm mới chuyển giao.
Bất kể là tu sĩ, phàm nhân hay tinh yêu trên phi chu đều cảm giác được người đứng trên lưng Cự Kình ở phương xa đang vung bút. Một nơi kia giống như hóa thành một mảng mênh mông, mơ mơ hồ hồ phảng phất như trở nên xa xôi vô cùng, lại rõ ràng tới mức giống như có thể chạm tay đến.
Dù là phàm nhân, ai cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trên lưng Cự Kình, giống như đang ở gần đó vậy.
Có một loại cảm giác quỷ dị vừa rõ ràng vừa đục ngầu không chịu nổi đan xen vào nhau. Ngoại trừ chỗ đó, hết thảy cảnh vật chung quanh tựa như ảo giác hiện ra một mảng tối tăm mờ mịt. Sau khoảnh khắc ấy, tất cả cảm giác mơ hồ tan biến vô tung, chỉ còn lại một đạo ánh sáng màu xanh thật lâu không tiêu tan trên đầu ngọn bút đang được thanh sam nam tử đứng trên lưng Cự Kình vung vẩy.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Trên phi chu, một gã Chân nhân sững sờ hỏi sư huynh mình. Gã biết được chắc chắn đã xảy ra chuyện khó lường nào đó nhưng không biết sự tình ra sao.
Tên Chân nhân áo vàng bên cạnh cũng thất thần một hồi, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm.
“Vừa rồi ta cảm nhận được thiên địa gột rửa đều từ một bút trong tay người kia. Trên không có mây, thời khắc năm cũ năm mới giao thời, có thanh – trọc khí giống như tràn ngập thiên địa, vạn sự biến hóa ẩn chứa trong đó, chính là sinh cơ căn bản. Người này chẳng lẽ …””
Người áo vàng sửng sốt một lát, thốt ra một câu.
“Tẩy bút luyện trọc khí năm cũ, vung bút sinh thanh khí năm mới. Vị cao nhân này lấy thanh khí trọc khí trong thiên địa để tẩy bút luyện pháp!”