Lâm Kiều đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập.
Anh thấy cô, trong mắt hiểu rõ, cười gọi cô, “Chị.”
Lâm Kiều chỉ có thể đeo cặp sách đi vào.
Triệu Ánh Kỳ liếc mắt đánh giá cô một cái, ấn tượng về cô vẫn rất khắc sâu, dù sao cũng là loại hình tương tự với mình
Lâm Kiều thấy Triệu Ánh Kỳ nhìn mình, theo bản năng lảng tránh tầm mắt của cô ta, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều liền thấy chột dạ.
Cô từ nhỏ đến lớn đều không có loại cảm giác như vậy, cực kỳ không thoải mái.
Vốn dĩ mọi người đều đang hứng thú bừng bừng thảo luận, thấy không phải người của Hội học sinh đi vào, sôi nổi nhìn sang, thấy Lâm Kiều nhiều ít cũng biết đến cô.
Lâm Kiều đi đến trước mặt Hoắc Ngập, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tay đang cầm tài liệu của Hoắc Ngập hơi buông, rũ ở bên người, chân dài hơi khuất, dựa lên chiếc bàn phía sau, nhìn về phía cô nhẹ nhàng cười, “Nói đi.”
Người xung quanh nhìn ra không khí giữa bọn họ không đúng, yên tĩnh trong chớp mắt, sôi nổi nhìn lại.
Lâm Kiều vừa thấy nụ cười này của anh, liền biết là anh đang cố ý, nhiều người ở đây như vậy, làm sao cô có thể nói ra được, “Có thể rút ra vài phút được không?”
“Vậy nói sau đi, chúng ta đi ăn cơm trước.”
“Vậy tôi về trước…”
Hoắc Ngập tùy ý đặt danh sách nhân viên lên bàn, chưa cho cô cơ hội từ chối, nhìn về phía mọi người, “Chuẩn bị xuất phát đi, tôi đưa thêm một người tới, đi đến chỗ tụ hội cũ.”
Xung quanh nhanh chóng lại náo nhiệt, mọi người đều có chút hưng phấn, giọng nói của Lâm Kiều trực tiếp bị bao phủ.
Lâm Kiều đang muốn mở miệng, Hoắc Ngập lại hơi nhướng mày, duỗi tay lại hình như muốn kéo tay cô.
Lâm Kiều hoảng sợ, vội vàng lui về sau vài bước, bàn tay đúc trong túi áo đồng phục, không dám nói chữ nào.
Hoắc Ngập duỗi tay không nắm được, cũng không hề để ý, chỉ cười không nói gì.
Triệu Ánh Kỳ hỏi nam sinh đứng bên cạnh, “Đàn anh còn có chị gái?”
“Ừ, không phải ruột thịt, là người Hoắc gia giúp đỡ đi học, chắc là con gái của bạn chú Hoắc.” Nam sinh thấy cô ta tới hỏi mình, vô cùng nghiêm túc mà trả lời một câu.
Triệu Ánh Kỳ bừng tỉnh, khó trách luôn cảm thấy bọn họ rất quen thuộc.
Ra cổng trường, mọi người ở giao lộ chờ xe.
Hoắc Ngập cũng không có lúc nhàn rỗi, cho dù xung quanh không có bạn học nói chuyện cùng anh, thì Tiêu Dương cũng vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, cô cũng không tiện để đến nói chuyện.
Triệu Ánh Kỳ tiến lên kéo tay cô, “Đàn chị, da chị thật trắng đó, còn trắng hơn cả em nữa.”
Lâm Kiều nhìn về phía cô ta, chột dạ nói không nên lời, “… Cảm ơn, em cũng rất trắng.”
“Thật vậy chăng? Cảm ơn đàn chị, chị thật đáng yêu mà, đợi chút nữa chúng ta ngồi cùng một xe đi.”
Lâm Kiều hàm hồ lên tiếng, có chút không được tự nhiên.
Phía trước ngừng mấy chiếc xe, Hoắc Ngập để những người khác lên xe trước, tới chiếc xe cuối cùng mới quay đầu nhìn cô, thấy cô cùng Triệu Ánh Kỳ khoác tay, hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm, “Cảm tình của hai người cũng không tệ nhỉ?”
Lâm Kiều nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, đôi mắt hơi chớp, nhớ tới anh giữa trưa cưỡng hôn cùng lời nói hư hỏng, cả người đều thấy cứng đờ.
Triệu Ánh Kỳ lại cười trả lời, “Đó là đương nhiên, đàn chị đáng yêu như vậy, em rất thích chị ấy.”
Lâm Kiều càng nghe trong lòng áy náy càng sâu, Hoắc Ngập còn cố tình cười, giống như có ý tứ khác, “Lên xe đi.”
Anh hoàn toàn mang vẻ mặt thản nhiên, thật sự nghĩ không ra thế nhưng anh có thể bình tĩnh đối mặt với bạn gái của mình như thế, chẳng lẽ đã sớm thành thói quen như vậy sao?
Lòng Lâm Kiều càng thêm trầm xuống, quay đầu đi chỗ khác, căn bản không muốn để ý đến anh.
Chờ tới nơi, là một nơi vui chơi đắt đỏ, bên trong có rất nhiều chỗ để chơi, ca hát bida, trò chơi điện tử, còn có khu thiết bị trò chơi, đồ ăn cũng đã dọn lên, cung cấp vô cùng toàn diện.
Mọi người đi vào liền tản ra chơi, náo nhiệt vô cùng.
Lâm Kiều ngồi trên sô pha ở cách đó không xa, cũng không có tâm tư chơi, liền chờ Hoắc Ngập rảnh rỗi, nói chuyện với anh thật rõ.
Triệu Ánh Kỳ đổi chỗ với bạn học nữ ở bên cạnh, ngồi bên cạnh cô, “Đàn chị, chị với đàn anh lớn lên với nhau từ nhỏ sao?”
Lâm Kiều hơi cúi đầu, “Không phải, lớp 10 chị mới quen biết cậu ấy.”
Triệu Ánh Kỳ nhìn cô, “À, hóa ra là như vậy.”
Vài người ngồi bên cạnh vốn dĩ đang nói chuyện, nghe được lời này, nháy mắt bắt đầu cảm thấy hứng thú, sôi nổi mở miệng hỏi.
Kỳ thật Triệu Ánh Kỳ cũng không để ý nhiều, Lâm Kiều quá an tĩnh lại không thích nói chuyện, vừa nhìn đã biết không phải loại đàn anh thích, hơn nữa còn là đối tượng được trong nhà giúp đỡ, bản thân cũng đã không cũng một đẳng cấp.
Cho nên cô ta cũng không để ở trong lòng, nhưng lại rất có hứng thú với người tên Hứa Niệm, nữ sinh mà có xuất thân như vậy nếu như thua ở trên tay mình, miễn bàn có bao nhiều khoái.
Cô ta nói chuyện vài câu đã hết hứng thú, tầm mắt dừng ở trên người Hoắc Ngập.
Cô ta vẫn rất thích Hoắc Ngập, tính cách dịu dàng, lớn lên đẹp, năng lực lại mạnh, nếu mà bắt về làm bạn trai cũng không tệ.
Hoắc Ngập đang nói chuyện cùng Tiêu Dương, hẳn là đang thảo luận vấn đề học tập của lớp 12.
Tiêu Dương chịu không nổi dày vò, lớp 12 áp lực quá lớn.
Hoắc Ngập cười vỗ vai anh ta, an ủi vài câu, nhìn về phía bánh ngọt trên bàn, tùy ý cầm một miếng bánh kem đã được cắt xong, nếm một miếng.
Triệu Ánh Kỳ lập tức đứng dậy nhìn về phía Hoắc Ngập, lời nói đầy ý nuông chiều của cô gái nhỏ, “Đàn anh, kem của em đâu?”
Hoắc Ngập nghe vậy nhìn cô ta một cái, thuận tay cầm lên một đĩa bánh kem ở bên cạnh, đi về phía bên này.
Triệu Ánh Kỳ đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đã bị ngồi đầy, không còn chỗ cho anh ngồi, đang chuẩn bị đứng dậy.
Hoắc Ngập đã đưa miếng bánh kem hoàn hảo trong tay cho cô ta, “Kem của em.”
Triệu Ánh Kỳ cười dịu dàng nhận lấy, “Cảm ơn anh, em miễn cưỡng nhận nhé.”
Vài người nhìn về phía Hoắc Ngập cùng Triệu Ánh Kỳ, sôi nổi bát quái, trai xinh gái đẹp đứng chung một chỗ đều cảm thấy xứng đôi.
Lâm Kiều càng thêm không có chỗ dung thân, phía trước được đưa tới một miếng bánh kem đã bị ăn, bàn tay cầm đĩa bánh kem trắng nõn thon dài, đồng phục sạch sẽ như mới.
Cô hơi dừng, ngẩng đầu nhìn về phía anh, khϊếp sợ đến nói không nên lời.
“Tôi đã nếm thử, rất ngọt.”
Triệu Ánh Kỳ cắn cái muỗng, mắt nhìn bọn họ, tuy rằng mọi người có chút khó hiểu, nhưng mà ăn chung một đĩa, đặt ở trên người chị em bọn họ cũng chỉ là bình thường.
Hoắc Ngập thấy cô không nhận, ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy muỗng xúc một miếng bánh kem, lấy một miếng đưa tới trước mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành, “Chị ngoan, không tức giận, há miệng.”
Triệu Ánh Kỳ đang cắn cái muỗng bánh kem, vô ý thức “Rắc” một tiếng cắn đứt ở trong miệng.
Mà nữ sinh ở xung quanh đều hoàn toàn ngừng lại, đây… Đây chính là hình thức ở chung của người yêu mà.