Trì Tuyết gật. Rồi lại không nhìn anh nữa, Hoài Nam đến cạnh giường, ngồi xuống ghế, vòng hai tay trước ngực.
“Tôi bắt đầu tự hỏi, không biết năm năm trước dắt em rời khỏi hắn ta là đúng hay sai.”
Cô nghe xong hơi nhìn anh, “Nếu anh không làm vậy, tôi vẫn sẽ đi”.
Hoài Nam ờ, cũng đúng. Nhìn dáng vẻ cô bây giờ, nếu khi ấy anh không dẫn cô đi, có lẽ bây giờ trong hai người chỉ có một người sống mà thôi.
“Phải rồi, cảnh sát truy nã em, bây giờ em cứ ở yên dưỡng thương đừng chạy ra ngoài nữa.”
Cô nghe tin xong, chỉ cảm thấy cảnh sát có khi mù rồi. Hoài Nam còn chỉ ở trong diện ngầm, cảnh sát chỉ điều tra anh trong âm thầm chứ không hề phô trương truy nã anh. Còn cô mấy năm qua chỉ vẽ vời chế tác, vậy mà cảnh sát truy nã cô? Đây là thế nào…
Cô thở dài, “Thì ra cảnh sát cũng lựa người truy nã, nói đi, sao lại truy nã tôi?”
Hoài Nam cười cười, “Chắc vì em đẹp”.
Cô cảm thấy khi nào khỏi hẳn, chắc phải nói Hoài Nam đi vào phòng kín chơi với cô vài tiếng mới xong. Đã gia nhập giới này, cô đã biết kiểu gì cũng sẽ dính dáng đến cảnh sát, nên lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần cả, một lệnh truy nã với cô cũng chẳng là gì.
Thứ rơi mất giữa bụi đường năm ấy, chỉ có trái tim thôi sao…
Kỷ Nhiên lái xe đến trước cổng nhà cô, quay sang nói với Hạ An.
“Một lát em cứ đứng đó cười là được.”
“.” Hạ An đã đáp ứng yêu cầu đến đây cùng anh, dĩ nhiên đã đọc về thói quen của Trì Tuyết, cũng nhận mặt được cả nhà Trì Tuyết rồi, chỉ là Kỷ Nhiên vẫn dặn dò theo thói quen, để cô không phải có áp lực tâm lí nào. Hạ An gật đầu, xuống xe đi vào bên trong.
Ông Nguyên vừa thấy Hạ An và anh về đã niềm nở ra đón, ngay cả bà Vân cũng giả lả với Hạ An, “Trì Tuyết, lâu rồi mới thấy hai đứa đó. Vào nhà đi.”
Kỷ Nhiên nhìn cảnh này, chẳng khác mấy so với trước kia, Hạ An thấy anh vào cũng đi vào bên trong. Anh nói cô mỉm cười, vậy cô cứ trưng ra vẻ mặt cười với tất cả là được. Cô đưa mắt nhìn ông Nguyên, từ giây phút đầu tiên đã thấy rất gần gũi chẳng hiểu vì sao. Đây là bố của Trì Tuyết… Hạ An định gọi bố, rồi lại nghiêm mặt dừng lại. Bảo cô giả gọi ông là bố, cô không sao làm được. Hạ An chỉ lo biểu hiện của mình sẽ kiến người khác nghi ngờ, mãi cho đến khi đến đây cô mới biết mình lo bằng thừa.
Cả nhà ba người, bao gồm ông Nguyên, bà Vân và em gái Nhã Linh đều xem Kỷ Nhiên như hoàng đế đi tuần mà đối đãi. Cô trong mắt họ, chẳng qua là vật trang trí đi kèm Kỷ Nhiên mà thôi.
Ông Nguyên ngồi cạnh Kỷ Nhiên, gợi mấy lời đường mật giả tạo để dẫn về dự án khu đô thị nào đó sắp quy hoạch, thiếu điều hỏi bố có thể húp một chén canh không. Kỷ Nhiên thì khỏi phải nói, cười thì cười, đáp thì đáp, xoay ông Nguyên vòng vòng vui vẻ, vẫn chẳng hứa hẹn được gì.
Hạ An đưa mắt về phía bà Vân, đây là mẹ kế Trì Tuyết. Bà không nhìn cô, trái lại vừa mặt Kỷ Nhiên hơn, cô ngồi sau anh như một người vô hình, chẳng ai đoái hoài. Hạ An không vui mấy, cứ tưởng Nhã Linh dù sao cũng là em gái, chắc sẽ có khác biệt.
Mãi cho đến khi cô đứng dậy rửa tay, đi vào nhà thấy Nhã Linh đang ngã đầu về phía anh, Hạ An suýt thì há hốc mồm.
Nhã Linh mặc một chiếc áo ngủ lụa trắng, dáng thon, tóc dài, môi đỏ. Cô nhìn Kỷ Nhiên đầy lả lơi, chỉ thiếu điều nói anh tới đi, mau chiếm lấy em đi. Nhã Linh là diễn viên, nói chuyện cũng có kĩ thuật, đon đả cười, “Dạo này anh rể có khỏe không.”
Hạ An thề, cô tìm được em gái nào nói chuyện với anh rể bằng giọng ngọt ngào như thế, cô sẽ không ăn thịt nửa năm.
Hạ An cảm thấy nếu Trì Tuyết và cô giống nhau như đúc, cô nên làm gì đó mới phải, khẽ đằng hắng. Có lẽ cô đánh giá thấp Nhã Linh, cô đằng hắng xong, Kỷ Nhiên quay lại nhìn cô, nhưng Nhã Linh vẫn đu theo anh, ánh mắt khiêu khích nhìn cô.
“Chị ơi, tối nay hai người ngủ lại đây đi, về mệt lắm.”
“…” Hạ An cảm thấy mình đang đi vào trong tình tiết cũ mèm của một bộ phim cổ đại nào đó, em gái muốn tình chị duyên em với chồng mình, cô tức giận thay cho Trì Tuyết.
Kỷ Nhiên nhẹ nhàng hất tay Nhã Linh, Nhã Linh cũng chẳng buồn giận.
Anh đến gần Hạ An, ánh mắt không cảm xúc, nhưng giọng lại dịu dàng như nước, “Em có muốn ở lại không?”
Hạ An lắc đầu.
“Mình chào bố rồi về”.
Kỷ Nhiên gật đầu, kéo cô vào trong phòng ông Nguyên. Cô quay đầu lại, đã thấy Nhã Linh đi theo hai người, tận đến khi vào phòng rồi còn chưa định rời đi.