“Cô nói cái gì, cô lặp lại một lần nữa xem”.
Thanh Lam run khẽ, Minh chỉ chờ cô nói thêm một câu sẽ bước đến bóp chết cô. Vậy mà cô ta lại không cản được miệng mình, một câu lại một câu, “Tôi nói cho anh biết một chuyện rất hay ho, về Quế Chi, anh cứ thử đuổi tôi đi xem. Vậy đời này anh đừng hòng biết”.
Minh nắm chặt tay, “Chuyện gì?”
Thanh Lam đang cược, cô biết Minh quan tâm đến Quế Chi ra sao, hiển nhiên sẽ quan tâm đến chuyện cô nói. Lòng cô ta rối bời, trong lòng tuôn ra một cảm giác hả hê. Được thôi, cô ta không sống thoải mái, vậy đừng hòng người khác sống vui vẻ hơn cô. Minh tiến lên, như không còn chút kiên nhẫn nào, “Không nói thì biến đi”.
“Quế Chi có thai, anh biết không? Cô ta trúng đạn, còn có thai. Cô ta có thể sống nổi sao? Sống nổi sao? Haha, anh tự mình dối mình mà thôi”.
Minh siết chặt tay, Quế Chi có thai? Không lẽ cô ấy và Hải Đăng đã đến bước này rồi sao. Nghĩ đến việc cô trong tay người khác, trải qua những chuyện thân mật nhất đời, anh lại không sao thở được. Thanh Lam nhìn biểu cảm của anh dần tan ra, khóe môi càng giương cao. “Anh không tò mò bố của đứa trẻ là ai sao? Minh à, anh yêu, anh không ngờ
được đâu”.
“Cô có ý gì?” Minh nhìn Thanh Lam, cô ta không giấu nổi vẻ vui sướng khi thấy Minh đang dần lâm vào cảm xúc tương tự cô ta. Thanh Lam bước đến, ngón tay vẽ trên lòng ngực anh, cô ta không chờ nổi để nói cho anh biết rồi.
“Là anh. Quế Chi có thai với anh đấy. Anh vui không?”
Ngay sau đó, Minh đột ngột bóp cổ Thanh Lam. Thanh Lam sững sờ, không khí lập tức mất đi khiến cô ta giãy giụa theo bản năng, nhưng càng như vậy, ánh mắt cô ta càng thêm chế giễu anh ta.
“Anh..giết…đi…”
Minh siết cổ cô, Thanh Lam không hề phản kháng nữa, nụ cười không hề tắt. Đến khi cô ta không thở được nữa, Minh buông ra. Thanh Lam ngã gục trên đất, ho khan sằng sặc. Thanh Lam ho một hồi mới nhìn Minh, “Anh không ngờ phải không?”
Minh có cảm giác, những chuyện sau đó anh sẽ không muốn nghe. Nhưng Thanh Lam không cho anh cơ hội trốn tránh, từng câu của cô ta như xoáy vào tâm trí anh.
“Hôm ấy tôi cho anh uống thuốc, lên giường lại là đứa cháu yêu quý của anh. Thế nào, kích thích không? Hai người có đêm đáng nhớ như vậy, sao chưa thấy cảm ơn tôi nữa vậy”.
Thanh Lam bật cười, Minh nhìn Thanh Lam, cảm xúc cuốn phăng cả lí trí của anh. Đêm đó, là Quế Chi?
Anh đã làm gì thế này? Minh nhìn Thanh Lam ngồi trên đất, “Cô cút đi.”
Giọng anh không chút gợn sóng, nhưng Thanh Lam không dám cười nữa. Cô ta nhìn anh nhắm mắt lùi về sau, trong lòng giải tỏa xong vẫn không tài nào vui vẻ nổi. Thanh Lam đứng dậy, nhìn về Minh, “Minh…”
Cô ta chưa dứt lời, Minh đã hét lên.
“Cút”.
Thanh Lam vội lùi lại, rồi chạy ù ra khỏi biệt thự. Minh nhắm mắt một lúc, mới mở mắt ra. Đứng phát dậy, trước mắt là một màu đen. Minh lảo đảo tựa ghế, khi đứng vững lại lao thẳng ra khỏi nhà.
Chưa đầy một tuần, mà Trì Tuyết xém chút không nhận ra Minh. Minh không còn dáng vẻ gọn gàng lịch lãm, trái lại trên cằm lúng phúng râu, đôi mắt hõm sâu như thể mất ngủ thời gian dài, gò má hốc hác xanh xao.
Khi Minh đi vào nhà, Trì Tuyết còn tưởng ai đi lạc nhà cô. Câu đầu tiên của anh cũng không hề có chào đầu gì, vào thẳng vấn đề chính, “Quế Chi có thai với tôi”.
Trì Tuyết nhìn Minh, sau tất cả những gì Minh làm, cô không sao yêu mến gì nổi anh ta. Nếu không phải nể mặt Quế Chi, có lẽ cô đã sai người tiễn bước anh ta ra khỏi đây rồi. Trì Tuyết nghe xong không ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn cười đến nắng đẹp trời trong. “Đúng, thì sao?”
Đúng, thì sao. Thì cả bầu trời đều sụp đổ trước Minh.
Trì Tuyết vốn dịu dàng, lời nói ra cũng êm ái, vậy mà từng câu từng câu như nện thành quyền vào thịt anh.
“Quế Chi có con với anh, là một người phụ nữ anh chơi một lần xong vứt bỏ, quay đầu đã đi lấy một cô gái xinh đẹp nào đó, bắt cô ấy kính trọng gọi thím, nếu là anh, anh sẽ cảm thấy thế nào?”
Minh sẽ đánh chết tên đó. Sau đó bất nhận lỗi với Quế Chi. Trì Tuyết không chút nể nang nào, cô nhìn anh đau khổ, rũ mi che đi cảm xúc trong lòng mình. “Quế Chi luôn nghĩ về anh, đến khi cô ấy bị đẩy lên bàn mổ, Quế Chi chỉ vẫn nắm tay Bách nói, giữ lấy đứa trẻ. Quế Chi ngốc, nếu cô ấy không còn, giữ đứa trẻ để làm gì?”
Trì Tuyết khẽ sờ bụng mình, vuốt ve rồi lại mỉm cười với Minh. “Anh hiểu cảm giác một người trúng đạn, nhất quyết không chịu dùng thuốc chỉ sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ, là gì không?”
Minh nặng nề gật đầu, trái tim như ai đào khoét ra. Khóe mắt anh hơi đỏ, Trì Tuyết nhìn anh đả kích như vậy, thôi nói câu sau. Cô chợt nhận ra, mất đi Quế Chi đã là sự trừng phạt lớn nhất với Minh rồi.
Minh lùi về sau, “Cảm ơn em đã nói cho anh biết”.
Trì Tuyết nhìn Minh hồi lâu, đột nhiên hỏi, “Anh Minh, vì sao anh lại chấp nhận cưới Thanh Lam?”
Minh không đáp, Trì Tuyết đã nói, “Có phải vì bản hợp đồng nuôi dưỡng hay không?”
Minh mở to mắt, “Tại sao em biết chuyện này?”
Trì Tuyết chỉ cười, “Quế Chi nói cho em đấy. Nếu thật là vì nó, anh khéo lo rồi. Quế Chi đã biết chuyện từ lâu rồi. Cậu ấy vẫn lựa chọn im lặng, không muốn phiền bước chân anh, sẵn sàng đến chúc anh hạnh phúc.”
Bởi vậy, hôm ấy mới có chuyện cô mặc váy đẹp nhất, đứng trước mặt anh hỏi, anh có hối hận không. Nếu trước đó chỉ là tiếc nuối, tự trách, bây giờ trong lòng Minh chỉ còn tuyệt vọng.
Minh nghe xong chẳng thiết tha gì ở đây nữa, lảo đảo ra khỏi biệt thự. Cô nhìn thấy anh mấy lần suýt thì ngã, vậy mà anh vẫn đi hết một con đường sỏi rời khỏi nhà cô.
Bóng lưng ấy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ vui lên được nữa. Trì Tuyết ép tay lên ngực trái, thở dài không thôi. Cô lẩm bẩm cho chính mình nghe, Quế Chi, tớ làm vậy là đúng hay sai… Không ai trả lời cô cả, chỉ có mình cô ngồi trong biệt thự thở dài mà thôi.