“Không phải thể”.
Trì Tuyết thở dài thườn thượt.
“Quế Chi, sau này có gì còn có tớ, cậu đừng
buồn”.
“…” Quế Chi nghi nghi nhìn Trì Tuyết, sau đó cầm hạt dẻ lên bóc ra.
“Bà bầu ăn nhiều vào, bớt suy nghĩ linh tinh”.
Trì Tuyết cầm hạt bóc sẵn ăn. Trong phòng chỉ còn tiếng đinh tai nhức óc của phim và tiếng tách hạt lách tách của Quế Chi là rõ ràng.
Cuối tuần là tiệc đính hôn của Minh và Thanh Lam. Minh cũng khá có tiếng tăm trong giới, nhưng anh không làm lớn, mà chỉ mời vài người thân quen đến dự tiệc, dĩ nhiên Trì Tuyết và Kỷ Nhiên cũng nhận được thiệp mời.
Tiệc đính hôn diễn ra trong khách sạn năm sao của Minh, Trì Tuyết vén váy đi vào, Kỷ Nhiên đã theo sát sau cầm túi xách cho cô. Hai vợ chồng xuất hiện thu hút ánh mắt của khá nhiều người, dù sao Kỷ Nhiên khá nổi tiếng, vợ của anh cũng dựa hơi anh mà xuất hiện khá nhiều trước cánh truyền thông.
Kỷ Nhiên bình thường khó gặp, cứ nghĩ anh là người khó gần mới phải, vậy mà hôm nay anh đi cùng Trì Tuyết, suốt quãng đường liên tục giúp cô vén váy cầm giỏ, cơm bưng nước rót tận nơi, khiến bao cô nhìn mà chỉ biết ước ao ghen tị.
Trì Tuyết đứng giữa bàn, nhìn anh đang ngồi lựa ra tất cả những thứ cô có thể ăn, cuối cùng chỉ còn cháo là ăn được thì cười méo xẹo.
“Anh muốn em đói chết phải không?”
Gần đây Trì Tuyết ốm nghén, ăn gì cũng nôn ra. Tối nay cũng không ngoại lệ, nhưng tính khí khi bầu bí thất thường, nên mới hạch sách Kỷ Nhiên mà thôi. Kỷ Nhiên không những không nổi giận, trái lại còn đưa cháo dỗ dành cô.
“Em ăn tạm cháo đi, mấy thứ kia dầu mỡ lắm. Em ăn rồi lại nôn, em nôn anh thương lắm”.
“…” Trì Tuyết chấp nhận cúi đầu ăn cháo, mắt nhìn vào đĩa tôm giữa bàn. Kỷ Nhiên nhất quyết không cho cô ăn, nhưng cô nhìn thứ gì cũng thèm, vậy là lắc tay anh.
“Em muốn ăn tôm”.
Kỷ Nhiên còn nói gì được nữa, dĩ nhiên là xoắn tay áo, mặc kệ giám đốc nào đó đang la cà làm quen, ngồi bóc vỏ cho Trì Tuyết. Trì Tuyết vừa ăn một con, chưa nhai hết đã quay đầu buồn nôn, Kỷ Nhiên tập thành thói quen, tái mặt vỗ vai Trì Tuyết. Trì Tuyết nôn khan một hồi, uống nước xong mới bớt bớt.
Lúc này, Kỷ Nhiên lấy ra một túi ô mai chua đưa cho cô, đút cô xong mới nói.
“Lát nữa ăn tiếp, không sao đâu”.
“Cực chết đi được”.
Trì Tuyết ấm ức nhìn Kỷ Nhiên. Thấy cô như vậy, anh nào còn tâm trí đâu mà nghĩ gì nữa, chỉ biết gật đầu.
“Tại anh hết”.
Trì Tuyết lên án.
“Ừ, tại anh hết…”
Kỷ Nhiên cũng chiều cô. Trì Tuyết câm nín, không biết nói gì nữa. Lúc này mới thấy Hải Đăng đang đi vào trong. Hải Đăng đi cùng một người đàn ông đã đứng tuổi, khi Kỷ Nhiên thấy người mặc vest lam đi cạnh Hải Đăng, anh ngạc nhiên thấy rõ. Hải Đăng vừa đi
vào trong, Kỷ Nhiên đã nói nhỏ với Trì Tuyết.
“Đó là ông Huỳnh Lộc, ông của Thanh Lam. Chúng ta qua chào hỏi ông ấy đi.”
Trì Tuyết không nghe tên ông Huỳnh Lộc bao giờ, nhưng thấy thái độ sốt sắng của Kỷ Nhiên, nên cũng đi sang theo. Hai người đến trước mặt ông Lộc, Trì Tuyết mới thấy rõ dáng vẻ của ông hơn. Tuy đã lớn tuổi, nhưng ông còn khá khỏe mạnh, phía sau ông có hai người vệ sĩ đi sát theo để bảo vệ. Ông Lộc thấy anh vỗ vai anh bồm bộp.
“Nhiên, lâu rồi mới thấy cậu”.
Kỷ Nhiên gật đầu chào ông.
“Chào ông, ông về nước khi nào vậy?”
Hải Đăng đứng ngay bên cạnh, đang sóng vai với ông Lộc, khi này mới ấm ức.
“Mới sáng nay, ông đến không báo với anh tiếng nào, làm mới bốn giờ sáng đã phải ra sân bay đón rồi”.
Ông Lộc nhìn lướt sang Hải Đăng, Hải Đăng vội im hơi lặng tiếng.
“Rồi sao, ông già này làm phiền cậu à?”
Hải Đăng la oai oái nào có, rồi nghiêm trang đứng cạnh ông. Bấy giờ ánh mắt ông mới dừng trên người Trì Tuyết.
“Cô bé này là?”
Kỷ Nhiên mới giới thiệu, “Đây là vợ cháu, Trì Tuyết ”.
Trì Tuyết mỉm cười, “Chào ông, cháu là Trì Tuyết “.
Ông Lộc hơi ngạc nhiên, rồi cũng gật đầu. “Ngoan lắm. Thằng Nhiên đi đâu kiếm được người vợ tốt vậy nhỉ?”
Trì Tuyết hiếm khi gặp người lớn của Kỷ Nhiên, nên khá ngượng ngùng, nhưng ông Lộc đã trong giới này bao năm, cách nhìn người cũng khác hẳn người khác. Ông lấy ra một vòng ngọc, đeo vào tay Trì Tuyết.
“Cái này tặng cháu, xem như là quà ra mắt”.
“… ” Trì Tuyết nhìn chất ngọc, biết có giá trị rất lớn nên lắc đầu nguầy nguậy.
“Ông ơi, cháu không dám nhận…”
Ông Lộc lắc đầu.
“Cho cháu thì cháu cứ nhận đi, xem như ông tặng quà kết hôn cho hai đứa”.
Kỷ Nhiên cũng nói, “Ông quý em, em cứ nhận đi”.
Cô lúc này mới thôi lăn tăn, gật đầu cảm ơn ông. Đoàn người đi vào bên trong sảnh, ông Lộc vừa vào đã có người đi sang tiếp chuyện, Trì Tuyết cũng nhân đó mà hỏi Kỷ Nhiên.
“Ông ấy là ai vậy anh?”
Kỷ Nhiên nhìn về phía ông Lộc, “Ông của Thanh Lam, Đỗ Huỳnh Lộc. Em có biết James.C không?”
James.C cô biết, ông ấy là một doanh nhân, sang nước ngoài định cư, được xưng tụng là tỷ phú trẻ nhất. Trì Tuyết gật đầu, Kỷ Nhiên mới nói tiếp.
“James là ông ấy”.
Trì Tuyết ô một tiếng, người như vậy đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây mới đúng. “Ông ấy đến tham dự lễ đính hôn này, chắc là thương Thanh Lam lắm”.
Kỷ Nhiên nhìn theo bóng dáng của ông Lộc, hồi lâu mới đáp lại.
“Có lẽ vậy”.