Loảng Xoảng.
Tiếng rơi vỡ bên kia khiến cô quay phắt lại, những người đứng đấy cũng quay lại nhìn anh. Chẳng biết ly rượu trên tay anh vỡ từ lúc nào, quầy rượu sau lưng đổ xuống ra sao, Trì Tuyết thấy máu từ bàn tay anh nhỏ giọt xuống, chẳng biết có dằm hay không, không kịp nghĩ gì chạy sang đấy.
Herry muốn níu cô cũng không còn kịp nữa, giương mắt nhìn cô đi xa mình. Trì Tuyết chạy sang phía Kỷ Nhiên, vội vàng cầm tay anh lên, Kỷ Nhiên thấy cô đến gần, cơn giận biến mất tăm. Trì Tuyết cầm bàn tay anh, máu trộn lẫn với mẻ ly, máu chảy lan dài đến tận cổ tay.
“Anh làm gì vậy?”
Trì Tuyết vội vàng hỏi, Kỷ Nhiên không đáp, tuy người đau là anh, nhưng Trì Tuyết lại như thể sắp khóc đến nơi. Vậy là trái tim như có thứ gì lướt qua, làm anh không cách nào nổi giận với cô được. Trì Tuyết nhìn lên, thấy ánh mắt anh nhìn mình, trước mũi thoáng qua hương bạc hà cay, thì mới thoáng ngẩn ngơ.
Cô từ bao giờ lại chạy sang đây rồi? Vậy thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này? Nhã Linh vừa định đi sang, thì đã thấy ánh mắt Kỷ Nhiên lướt sang nhìn mình, trong đấy có cảnh cáo và đe dọa, Nhã Linh hơi hoảng, lùi một bước. Trì Tuyết lật tay anh xong, không biết làm sao đành nói với anh.
“Cầm máu đã. Anh chảy nhiều máu quá”.
Anh không nói gì, tự nhiên ôm lấy vai cô, Trì Tuyết không chú ý mấy đến động tác của anh, chỉ chăm chú nhìn lòng bàn tay của anh. Đến khi ra khỏi biệt thự rồi, cô mới định thần lại.
Kỷ Nhiên dẫn cô đến trước chiếc xe Mercedes chờ sẵn, Trì Tuyết đứng ngây người một lát, mới hay đây là chiếc xe lần trước đón mình đi. Trì Tuyết chưa kịp trách anh, Kỷ Nhiên đã hơi rên rỉ. Cô thoáng định thần, đã mở cửa xe ngồi vào.
Trong xe không có ai, Trì Tuyết thở dài.
“Trong xe có băng gạc không?”
Kỷ Nhiên gật đầu.
“Hộc trước xe có thuốc đó, bông băng đủ cả.”
Trì Tuyết thoáng nhìn hộp cứu thương.
“Sao anh mua đầy đủ vậy?”
“Lúc trước thường bị thương…”
Trì Tuyết mới nhớ ra lịch sử đen tối của Kỷ Nhiên. Hốc mắt hơi xót, mở hộp ra lấy bông băng ra. Cô lật tay Kỷ Nhiên, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Máu nhiều đến nỗi Trì Tuyết thấm gần hết bông mới hơi ngừng, bấy giờ cô mới cẩn thận lấy mẫu dằm ra.
Trì Tuyết yên lặng trong suốt quá trình, chỉ sợ mình sẽ lộ ra cảm xúc đau lòng của bản thân. Trì Tuyết cố làm không quan tâm, nhưng động tác của cô đã bán đứng tất cả, khi thấy dằm quá sâu, cô mới hơi ngẩng lên, chỉ thấy Kỷ Nhiên đang nhìn mình, dáng vẻ khá ngốc nghếch.
“Anh có đau không? Đau thì nói em. Em lấy dằm ra đây”.
Kỷ Nhiên gật đầu.
“Không sao, anh quen rồi…”
Trì Tuyết có thể nghĩ đến chiều hướng Kỷ Nhiên đang diễn đáng thương, xài khổ nhục kế. Nhưng khi nghe đến anh quen rồi cô vẫn thoáng trầm xuống. Trì Tuyết lấy dằm ra, cô làm chậm đến nỗi Kỷ Nhiên không có mấy cảm giác nhói, anh đã từng chịu rất nhiều đau đớn xác thịt, mỗi thứ này có là gì. Trì Tuyết đổ thuốc đỏ ra, lúc này Kỷ Nhiên mới hơi hít sâu.
Cô nhận ra điều này, thổi phù phù lên vết thương. Cảm giác mát lạnh từ hơi thở của cô, vỗ về trái tim anh. Ít nhất là trước giờ, có mấy người dịu dàng sợ anh đau đâu…
“Không sao đâu, em lấy xong rồi, băng lại nữa là ổn thôi”.
Trì Tuyết không cố ý, giọng vẫn dịu dàng đến độ tan chảy trái tim anh. Kỷ Nhiên ngờ nghệch nhìn cô, gương mặt cô nghiêng nghiêng trong đèn cam sẫm, nhẹ nhàng băng bó cho anh. Kỷ Nhiên chỉ thấy nơi nào đó được rót đầy mật, cảm giác thỏa mãn vỗ về khây khỏa cả người.
Trì Tuyết làm xong hết, mới cất hộp cứu thương đi. Băng xong rồi, không thấy máu thấm ra ngoài nhiều nữa, có lẽ đã cầm được máu rồi, bấy giờ mới nhận ra hai người đang ngồi rất sát nhau.
Cô tựa hẳn vào anh, chân còn đan chéo với anh. Tay thì nắm chặt tay bị thương của anh, bấy giờ mới hoảng hồn lùi ra. Thì đã muộn. Kỷ Nhiên ôm lấy eo cô kéo vào lòng, chống cằm vào hõm vai cô. Trong xe yên tĩnh, không khí không lạnh mấy, cô lại nghe giọng anh như nỉ non.
“Trì Tuyết…”
Người đang làm nũng này là ai, cô không quen nốt.
Kỷ Nhiên được đà làm tới, liên tục kêu tên cô.
“Trì Tuyết, Trì Tuyết…”
Trì Tuyết nghe mà tim mềm nhũn, chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa. Đúng là cô giận anh, không muốn gặp anh ngay lúc này, nhưng chẳng thể ngăn được mình hướng về phía anh. Trì Tuyết không biết làm sao mới phải, đã nghe giọng anh xuyên qua mấy sợi tóc phe phẩy, ấm áp mà trầm thấp.
“Anh rất nhớ em.”
Thật ra cô muốn quay lại, ôm lấy anh, nhào lên người anh, choàng tay qua cổ anh khóc lóc một trận, nói với anh cho thỏa mong nhớ, rằng, em cũng rất nhớ anh. Nhưng ngay khi cô nghĩ đến viễn cảnh ấy, thì cảnh tượng trong xe đã ập đến. Buồng xe Mercedes đắt tiền, ghế lái khá rộng rãi, từng chi tiết cứ đập vào mắt cô, ép đến mức trái tim cô thoáng đau đớn. Người đàn ông này, cô yêu đấy. Nhưng mấy tháng qua, anh chưa từng một lần ngỏ ý với cô anh là ai, hay anh có lừa dối cô việc gì không…
Không lẽ tình cảm của anh, cũng hào nhoáng như chiếc xe này, nhưng chẳng chút quen thuộc… Cô vẫn muốn một người cùng cô ăn mì gõ, đi hết mấy tháng năm, hơn là khóc trên BMW…