“Rồi thì cô tính sao?”
Hải Đăng sống đến từng tuổi này, chưa có ai dám nói với anh đừng trách tôi không báo trước, cô nhãi này ở đâu nhảy ra đứng trước mặt anh khua môi múa mép thế không biết. Quế Chi nhìn vẻ mặt như xem kịch của Hải Đăng, giận run người chỉ vào anh.
“Anh chờ đó cho tôi”.
“Ừ, anh đứng đây từ sáng, nể mặt em xinh xắn, anh đợi em thêm vài ngày cũng chẳng sao”.
Quế Chi trừng mắt nhìn Hải Đăng, bàn tay chỉ thẳng hơi run, môi cô mím chặt hừ một tiếng, rồi đi thẳng vào trong khách sạn. Hải Đăng ít khi chọc ghẹo gì ai, khi này cũng suýt cười sằng sặc. Quế Chi đi thẳng vào bên trong rồi, anh ta mới nhớ ra mình đến đây để làm gì. Hải Đăng gãi mũi, đành đứng trước cổng khách sạn đợi một chút. Không ngờ đường đường là Hải Đăng, còn phải đi canh cổng khách sạn thế này. Hải Đăng bỗng thấy trong lòng như thể giữa mùa đông ở Mỹ quốc xa xôi, quả nhiên anh em thân thiết, thân ai nấy lo. Có người yêu thì không hề nể mặt anh em nữa…
Hải Đăng thở dài thườn thượt, anh đứng đây canh cả buổi, ngay cả tung tích Herry Nguyễn còn không thấy, Trì Tuyết thì lâu lâu mới thấy cô ra ngoài, anh không phải là gì của Trì Tuyết, ngăn cô gặp người khác kiểu gì. Còn tên Kỷ Nhiên nữa, mới sáng năm giờ đã gọi anh đến đây, nếu không nể mặt anh em, còn lâu anh mới đến.
***
Quế Chi hùng hổ vào khách sạn, sau khi đứng trước cửa phòng Trì Tuyết rồi mới định thần lại. Không ngờ Hải Đăng chọc giận cô, vậy mà quên mất cô với Trì Tuyết còn đang mâu thuẫn, không biết xin lỗi kiểu gì đây. Quế Chi đứng trước cửa phòng Trì Tuyết, hít sâu một hơi, mới đưa tay gõ cửa.
Buổi sáng rất lạnh, Quế Chi còn lạnh hơn. Cô đứng chờ một chút, Trì Tuyết mới mở cửa ra, Trì Tuyết tối qua ngủ không ngon, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, cả người phờ phạc. Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Quế Chi đứng đấy, cô không nói gì, đã định đóng cửa thì Quế Chi đã nhào qua ôm chầm lấy Trì Tuyết.
Trì Tuyết: “…”
Quế Chi ôm chặt Trì Tuyết không buông, liên mồm nói, “Trì Tuyết, xin lỗi, xin lỗi cậu, tớ xin lỗi, Trì Tuyết “.
Buổi sáng Quế Chi nhiệt tình đến thế này, Trì Tuyết không quen, Trì Tuyết vẫn nhớ lí do nào cô không muốn gặp Quế Chi, nên không nói gì. Quế Chi thấy im lặng càng sợ hãi hơn, giọng nói từ hơi to tiếng đã xen lẫn nghẹn ngào. Đến khi không nói được câu nào nữa, bật khóc nức nở.
Trì Tuyết nhận ra gáy mình ươn ướt, mới biết Quế Chi khóc. Trì Tuyết mới tỉnh hồn.
“Cậu… khóc à?”
Quế Chi không đáp, lẳng lặng rơi nước mắt. Trì Tuyết tách Quế Chi ra khỏi mình, nhưng Quế Chi cứ ôm mãi không buông, cứ như nếu không ôm Trì Tuyết thì cô sẽ quyên sinh luôn vậy. Trì Tuyết thấy Quế Chi khóc càng lúc càng hăng say, đành ôm lấy cô thở dài một đỗi.
“Cậu mấy tuổi rồi còn như trẻ con thế hả?”
Quế Chi lắc đầu, “Tớ mấy tuổi cậu còn không nhớ hả? Cậu có còn là bạn tớ không…”
Được rồi, bây giờ cô khóc, cô lớn nhất. Trì Tuyết lặng lẽ nói thầm như thế, kéo Quế Chi đến giường ngồi xuống. Trì Tuyết kéo khăn giấy, đưa cho Quế Chi, “Được rồi, cậu nín đi. Tớ chưa khóc cậu khóc gì chứ”.
Quế Chi ít khi rơi nước mắt trước mặt cô, xem ra lần này sợ hãi đến mức này, cơn giận của Trì Tuyết thấy nước mắt Quế Chi cũng đã rơi quá nửa. Quế Chi hít hà, sụt xịt cầm lấy khăn giấy, cô không muốn khóc, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi không dừng được. Trì Tuyết bó tay, cầm khăn tay chấm nước mắt cho cô, động tác rất dịu dàng. Quế Chi ngước lên, đôi mắt đỏ hồng.
“Cậu đừng giận tớ nữa, được không?”
“…” Trì Tuyết mà còn giận, đã đuổi Quế Chi ra ngoài rồi. Nhưng cô không nói ra miệng, chỉ lẳng lặng lau nước mắt cho cô. Quế Chi khóc một hồi rồi thôi, ấm ức nói.
“Tớ khóc đến sưng mắt rồi, cậu đừng giận nữa. Tớ không có ý lừa cậu đâu, tớ chỉ lo cậu biết gia cảnh nhà tớ… sau đó không thèm chơi với tớ nữa. Trì Tuyết… Tớ rất quý cậu… Từ lúc cậu mua cho tớ một viên kẹo mút, tớ đã muốn làm bạn với cậu rồi. Trước khi tớ chuyển về trường, đã từng trải qua rất nhiều chuyện, chỉ mỗi cậu làm bạn với tớ không toan tính vụ lợi gì… Nên tớ mới không dám nói cho cậu biết.”
Quế Chi lay lay Trì Tuyết.
“Tớ xin lỗi… Trì Tuyết”.
Trì Tuyết thở dài, “Quế Chi, cậu nín đi đã. Tớ có bắt nạt cậu đâu, đừng khóc nữa.”
Quế Chi nghe xong lại sắp rớt nước mắt, Trì Tuyết hoảng một lúc.
“Được rồi, bà cô của tớ, cậu mà khóc nữa thì khỏi bạn bè gì hết nhé.”
“…” Quế Chi hít sâu, trong lòng mừng như điên, nước mắt sắp rơi cũng cố nuốt xuống, cô lấy khăn quẹt qua quẹt lại mấy miếng rồi cầm tay Trì Tuyết.
“Thật à? Cậu không giận nữa à?”
Trì Tuyết gật đầu, cho dù ban đầu Quế Chi giấu cô, như cả hai đã ở cùng nhau lâu như thế, Trì Tuyết làm sao giận Quế Chi được. Hôm qua chỉ là quá sốc nên chưa bình tĩnh mà thôi. Quế Chi mừng rỡ mỉm cười, Trì Tuyết nhìn thấy cô vừa khóc đã cười ngay được, mới lắc đầu.
“Nè, vừa khóc vừa cười còn ra gì nữa”.
Quế Chi không quan tâm, ôm choàng Trì Tuyết. “Tớ mặc kệ đấy, cậu là bạn thân tớ, còn dáng vẻ nào mà chưa thấy nữa”.
Vậy là Quế Chi bất chấp hình tượng của mình, nằm trên giường Trì Tuyết ôm cô một hồi lâu, tỉ tê kể lại. Trong chuyện của Quế Chi, là hồi Trì Tuyết cùng cô dầm mưa trên mấy con phố, hôm sau cả hai đều cảm lạnh.
Là hai cô nhóc có một cái áo mưa đi giữa đường sá, nhường qua nhường lại sợ người còn lại ướt, cuối cùng cả đoạn đường áo mưa không chia đôi được, cả hai cùng ướt nước mưa. Nhưng nụ cười lúc ấy, đến tận bây giờ vẫn còn không rõ.