Kim Oanh và Thanh Lam nghe xong đều đờ ra, Thanh Lam không biết chuyện Kim Oanh gửi bài Herry Nguyễn dạo trước còn có khúc chiết này, còn Kim Oanh thì khá bất ngờ, phản ứng cũng chậm nhịp, chối đây đẩy.
“Ai nói chị lấy bài của nó?” Trì Tuyết nhìn Kim Oanh đang gông cổ cãi, gương mặt Kim Oanh đã hơi đỏ bừng chẳng biết vì ngại hay vì giận quá. Vậy là đưa điện thoại ra.
“Ở trên hình này có dòng máy em đang xài, chị không xài giống em làm sao chụp được ảnh này? Thứ hai nữa là khi ấy em vô tình lạc vào nhà vệ sinh, mới chụp được mấy bức này, giờ cứ cho là chị tự lấy tin đi, thì làm sao góc chụp hình ảnh lại giống nhau thế được?”
Kim Oanh nghe xong tẽn tò muốn chết, nhưng vẫn nhất quyết không nhận, vẻ mặt như thể rồi định làm gì tôi, “Ủa, em làm như mình em biết chụp ảnh ấy? Chị đang ngồi nhà có mail nặc danh đến, làm sao em biết được? Em mới vào tòa soạn chưa bao lâu đã làm trời rồi đấy à?”
Quế Chi bật cười.
“Thì em mới nói, chị Oanh chăm chỉ vất vả quá, tụi em làm sao bằng được. Đúng là làm nghề này, da mặt phải dày chút, nếu lỡ có ăn cắp hay sao đó, thì vẫn cứ gắng cố cãi chày cãi cối là được, chị nhỉ?”
Kim Oanh tức đến nghẹn lời, Thanh Lam mới nhìn sang Kim Oanh một chút, rồi mới kéo Kim Oanh rời đi.
“Được rồi, Oanh sang đây ngồi với chị”.
Thanh Lam nhìn thoáng qua Quế Chi, người đang trông mong một câu gì đó an ủi của cấp trên. Nhưng không, Thanh Lam không nói câu nào cả, chỉ lẳng lặng đi cùng Kim Oanh sang bên kia. Quế Chi bây giờ mới biết, thái độ của Thanh Lam với mình làm gì dừng lại ở khó tính, Thanh Lam thiên vị Kim Oanh rõ ràng ra đó.
Trì Tuyết cũng hiểu điều này vỗ vỗ bàn tay Quế Chi.
“Bỏ đi Chi, quan tâm gì hạng người đấy.”
Quế Chi phồng má, hút ròn rột trà sữa, gật đầu.
“Đúng là nồi nào úp vung nấy”.
Trì Tuyết mỉm cười, sự dịu dàng của cô làm người đàn ông ở bàn đối diện ngây ngẩn cả người. Cô gái ngồi cạnh người đàn ông ấy, khi này đang cúi đầu uống trà, chỉ vô tình nghe được câu chuyện bên kia, nhưng cô không có thời gian đâu mà để tâm đến chuyện của họ, bởi hôm nay, hai người họ đến đây chẳng mấy vui vẻ.
Minh Trang biết, mình cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của Herry Nguyễn, nhưng cô vẫn mặc mọi lời khuyên ngăn mà đâm đầu vào anh, nên đến hôm nay, đã đến lúc cô phải đối diện với kết cục của cô, mà kết cục này chẳng khác mấy với những cô bạn gái khác của anh.
Herry Nguyễn từ khi vào quán café đã nhận ra Trì Tuyết ngồi ở đối diện, bởi những lời Minh Trang nói, anh không muốn trả lời một thứ gì cả. Phụ nữ với anh cũng như những cái áo hoa mặc một lần rồi ngấy, chẳng muốn lặp lại lần hai. Vậy mà Minh Trang vẫn không hiểu điều nó, nên mới có cuộc hẹn hôm nay.
“Chúng ta không còn cách nào nữa sao?” Giọng Minh Trang buồn đến thê lương, Herry Nguyễn nghe nhiều cô nói thế này rồi, cũng từng đối diện nhiều người phản ứng mạnh hơn cả Minh Trang, nên thành ra đối diện với cô ấy, anh chẳng thấy có gì đau lòng hay áy náy.
Đôi mắt cũng chỉ lơ đãng lướt sang bàn đối diện, thấy Trì Tuyết nói nói cười cười. Có thể bây giờ đã chán với vẻ sướt mướt của Minh Trang, hoặc Trì Tuyết ngồi uống trà, lâu lâu lại cười tỏa nắng với bạn mình, lại khiến anh thấy cuốn hút hơn gương mặt ủ ê của Minh Trang. Thành ra cứ nhìn Trì Tuyết như vậy, Minh Trang nói gì cũng ừ ừ cho có.
Minh Trang không biết anh nhìn gì, nhưng vẫn tiếp tục nói. “Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, mặt báo nào cũng viết về chúng ta. Anh thật sự dứt khoát thế được sao?”
Minh Trang biết, những níu kéo của cô là vô nghĩa, bởi lẽ khi một người đàn ông muốn chia tay, thì níu kéo cũng vô ích. Gương mặt cô khẽ trầm xuống, u buồn hơn cả ánh chiều buông.
“Trước đây em nghe nhiều người nói rồi, vậy mà em không tin. Em cứ tưởng anh bên em là thật lòng, mấy lời của anh không phải chót lưỡi đầu môi. Em tin cho dù trong giới showbiz đi nữa, chúng ta bên nhau vẫn chẳng vì lợi ích vụ lợi gì, chỉ là hút nhau thì đến với nhau mà thôi. Vậy mà hôm nay anh gọi em ra đây, thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt em, nói với em chúng ta không nên đi tiếp đoạn đường này, anh có bao giờ nghĩ cho cảm giác của em hay chưa?”
Nghe đến đây, Herry Nguyễn mới nhìn Minh Trang. Minh Trang rất xinh đẹp, trang điểm cũng rất kĩ càng, tính cách không chanh chua, không ương bướng. Nhưng bởi quá ngoan ngoãn, lâu dần lại cảm thấy chẳng còn hứng thú gì.
“Được rồi, em bên anh cũng chỉ vì anh có thể đẩy em lên mà thôi. Đừng nói ra vẻ anh làm em tổn thương. “
Còn không phải sao?
Minh Trang vốn định hỏi ra miệng, nhưng chẳng hiểu sao lại thay đổi suy nghĩ, vậy là xoay xoay tách trà trong tay, “Vậy là anh nhất quyết chia tay em?”
Herry Nguyễn nhìn Minh Trang, thấy cô đã thôi ủ ê, chỉ nhìn nước trà vẫn còn hơi khói. Ban đầu đến gặp cô, không phải muốn chia tay phũ phàng, nhưng hôm nay đến đây, mới vô tính nghe thấy bàn bên kia, chuyện ảnh hôm nọ.
Kể ra, Trì Tuyết đã hứa với anh, nên cô không phát tán ảnh thật. Chẳng qua là còn giữ ảnh trong điện thoại, vô tình bị phát tán mà thôi. So sánh với Minh Trang, Trì Tuyết ngồi mỉm cười dịu dàng, lại làm Herry Nguyễn không tự chủ nhìn về phía ấy mấy lần. Trong lòng chỉ nghĩ, một cô gái như vậy, nếu theo đuổi sẽ như thế nào?
Trong lòng Herry Nguyễn trăm biến ngàn chuyển, cuối cùng thành một khẳng định chắc chắn với Minh Trang.
“Ừ, chúng ta chia tay đi”.
Minh Trang nghe xong chẳng vội nói gì, nhấp một ít trà, hơi đắng pha trong sự ngọt ngào, mới nói với Herry Nguyễn.
“Thật ra, khi ấy anh mời em một tách trà, em vẫn chưa phải người nổi tiếng gì, nhờ tách trà ấy của anh, em mới dũng khí đi tiếp con đường này. Trong showbiz, ai cũng nói anh không thật lòng, em không tin. Bây giờ, em cuối cùng cũng hiểu rồi”.
Herry Nguyễn nhìn thấy Minh Trang mỉm cười, tựa như một cơn gió mát hây hây trong trưa hè oi ả.
“Vậy được rồi, chúc anh hạnh phúc”.
Minh Trang nhấp cạn trà, đứng dậy rời khỏi bàn ấy. Herry Nguyễn nhìn cô rời đi, trong lòng có chút không vui, nhưng rồi ánh mắt hau háu nhìn sang phía đối diện, rơi trên Trì Tuyết, cảm xúc ấy phai nhạt mất thành một cố chấp không hiểu được.