Anh nhíu mày, Thanh Anh xem chừng như có vẻ sốt khá cao nên mới ngất ngay tại phòng anh. Xui rủi thay, anh mắc chứng sợ hãi và bài xích phụ nữ, hiển nhiên không thể tiến đến nâng người dậy.
Hết cách, anh nhắn Thanh Hào mau lên để xử lý trường hợp này. Thanh Anh vẫn nằm im lìm trên ghế, dáng người hoàn hảo đến mức khó tả, đôi môi đỏ mọng khiến bất kì ai nhìn vào đều muốn cắn lên, lúc này đây cô dùng ánh mắt ngập nước nhìn anh, dáng vẻ thở dốc lại có phần mờ ám.
Do khoảng cách đứng khá gần khiến Thanh Anh dễ dàng nắm lấy ống tay áo anh, bất ngờ đổ ập cả cơ thể lên người anh, khiến cả hai ngã sỏng soài trên mặt đất. Hôm nay Thanh Anh mặc loại sơ mi cổ rộng nên phần cổ trễ xuống lộ ra cảnh tiên bên trong, tay cô níu lấy cổ áo anh, hơi thở nóng hầm hập vờn xung quanh vành tai anh.
Anh lúc này hoàn toàn không phản ứng được với những chiêu trò câu dẫn mình, anh run rẩy cả người, bắp thịt căng cứng, mười đầu ngón tay đều co quắp cả lại. Anh cảm thấy dạ dày mình quặn thắt, cổ họng khô rát, cơn buồn nôn ập đến khiến đầu óc anh choáng váng, mắt cũng hoa lên.
Cùng lúc này, Trì Tuyết bất ngờ đẩy cửa tiến vào. Cô nhìn cảnh tượng trước mặt, đặc biệt chú ý đến trạng thái kì quặc ở anh liền chạy đến nắm lấy hai bên vai Thanh Anh đẩy người ra, khiến đối phương nghiêng ngả bật ngửa về sau. Cô không có thời gian để ý, chỉ chăm chăm lo lắng cho anh. Lúc bấy giờ cô mới phát hiện thân thể anh lạnh như băng, gương mặt như đang gặp phải điều gì đó vô cùng thống khổ, ánh mắt ngập tràn sự tức giận.
Cô vội vàng rót cốc nước ấm, từng chút một thấm ướt môi anh, chậm rãi để anh nhấp từng ngụm. Một Kỷ Nhiên tan vỡ như thế này khiến Trì Tuyết cảm thấy hoang mang. Theo bản năng, cô đỡ lưng anh dậy, dùng từng cái chạm nhỏ để trấn an vỗ về. Sau đó, cô ôm anh vào lòng, để đầu anh gục lên hõm vai mình.
Nhịp thở anh dần bình ổn trở lại, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy cổ tay cô như đang van nài hãy ôm anh chặt thêm chút nữa. Trì Tuyết thấy tim mình mềm mại, chiều lòng nương theo động tác của anh.
Bấy giờ Thanh Hào mới tạm xong việc rồi chạy đến. Trì Tuyết dùng ánh mắt hướng về phía Thanh Anh vẫn còn đang ngất, sau đó lại nhìn về phía Thanh Hào, ý tứ bảo cậu hãy đem người đi. Sắc mặt Thanh Hào thoáng vẻ âm u nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, cậu gật đầu chào Trì Tuyết, sau đó nhanh chóng bế Thanh Anh theo kiểu công chúa ra khỏi văn phòng. Anh lúc này mới ngẩng lên nhìn cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm giờ đây dường như lại chứa thêm cả thứ tình cảm vụn vặt lấp lóe.
“Cảm ơn em.”
“Thật là, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trì Tuyết đỡ anh lên ghế ngồi, anh uống thêm vài lần nước nữa mới có thể giữ mình bình tĩnh, gương mặt trắng bệch dần có huyết sắc trở lại. Anh trầm ngâm hồi lâu, mới khoát tay tỏ vẻ chẳng có gì.
“Không sao, Thanh Anh bị sốt đi đứng loạng choạng nên va vào người tôi, do té bất ngờ nên phần gáy hình như va đập xuống đất, làm tôi choáng váng”.
“Cũng may em xong việc sớm hơn dự định, để thêm chốc nữa chắc anh ngất xỉu mất”.
Trì Tuyết hiển nhiên không quá tin tưởng lời anh nói, nhưng nhìn thấy phần gáy anh quả thật đỏ bầm cả lên, cô tạm thời bỏ qua không truy hỏi nữa.
Eudora luôn tạo ra môi trường làm việc tốt nhất cho nhân viên, vậy nên bất kể là tập đoàn lớn hay công ty con đều sở hữu phòng sức khỏe cao cấp, thường xuyên tiến hành kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ thực hiện khám tổng quát cho Thanh Anh, quay sang Thanh Hào dặn dò. “Bệnh nhân sốt cao, xuất hiện triệu chứng mê sảng. Tôi mới truyền nước biển cho cô ấy, cậu ở lại quan sát thêm, khi cô ấy tỉnh thì nhớ dặn dò cô ấy nên ăn thanh đạm, uống thuốc đúng giờ.”
“Cô ấy sốt là do làm việc quá sức đúng không ạ?”
“Không phải, là do bị nhiễm lạnh. Theo như tôi kiểm tra thì dường như do ngâm nước lạnh quá lâu thì phải.”
Bác sĩ dựa theo báo cáo để trả lời, cũng không quá để tâm đến biểu cảm trên gương mặt Thanh Hào. Người vừa rời đi, cậu ngồi xuống bên cạnh giường, lặng lẽ nắm lấy tay Thanh Anh, lời nói toàn bộ đều tràn ngập trách mắng xót xa.
“Em nhất định phải ép bản thân đến mức này sao?”
Thanh Anh nằm yên lặng, dáng vẻ so với lúc bình thường trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Thanh Hào vuốt ve đôi gò má xanh xao của cô, thấp giọng cười khẽ đầy bất lực.
“Thôi bỏ đi. Chuyện lần này, tôi sẽ giúp em thu xếp tốt, hi vọng em có thể tiếp tục ở bên cạnh tổng giám, nắm lấy cơ hội khiến đối phương yêu mình”.
Vì chuyện đột ngột xảy ra nên Trì Tuyết quyết định đưa anh về nhà nghỉ ngơi. Cô gọi cho bác sĩ tư nhân đến kiểm tra, rất may ngoại trừ phần gáy chỉ bị xước ngoài da và tinh thần hơi uể oải thì mọi thứ đều ổn định.
Trì Tuyết xuống bếp nấu cháo thịt bằm, pha chút tràn hoa cúc để anh dễ an thần nghỉ ngơi. Anh tựa vào đầu giường, thay bộ quần áo ngủ khiến cả người trông có vẻ vô hại hơn rất nhiều.
Đây là lần thứ hai kể từ sau sự kiện hư máy nước nóng Trì Tuyết mới có dịp đặt chân vào phòng anh. Căn phòng được bố trí vô cùng đơn giản, tông màu trắng xám chiếm phần chủ đạo.
Bên góc tay trái đặt một chiếc tủ kính đựng đồ vật cùng một số ảnh kỉ niệm bao gồm khung ảnh anh chụp cùng ông nội, ảnh tham dự lễ tốt nghiệp tại nước ngoài của Huy Khải cùng bức ảnh ngày bé chụp cùng cha mẹ. Trong ảnh, đôi vợ chồng Mạnh Vĩ vĩnh viễn đều mang vẻ thờ ơ lạnh nhạt, ngược lại đôi má phính kết hợp với đôi mắt đen láy của anh lại vô cùng đáng yêu, tràn ngập sức sống non dại rạng rỡ.
Trì Tuyết đặt cháo cùng trà hoa cúc lên chiếc bàn ăn chuyên dụng trên nệm, câu được câu không trò chuyện cùng anh. Anh ăn khá chậm, trong lúc ăn còn liên tục kiểm tra màn hình tin nhắn điện thoại, xem xét công việc.
Cô vươn tay lấy điện thoại, tắt cả mạng lẫn thông báo, động tác nhanh nhẹn khiến anh không kịp trở tay. Cô thoáng trừng mắt anh mới chịu tập trung ăn. Trong lòng anh thầm nghĩ, thì ra có người quản thúc, lo lắng sẽ khiến mình cảm thấy ấm áp, thoải mái đến mức này sao.
Trì Tuyết đợi anh ăn xong, cúi người dọn dẹp sau đó về phòng tắm rửa, dự tính nghỉ ngơi. Thế mà vừa thay đồ xong thì anh đã gọi điện bảo cô mau qua phòng mình gấp.
Hốc tốc chạy qua liền thấy đối phương dẫu môi có vẻ khó chịu, khi cô đến gần liền kéo tay cô, cố tình khiến cô loạng choạng ngã lên người mình. Trì Tuyết nhúc nhích muốn đứng lên thì anh đã ôm lấy bả vai cô, dùng cằm cọ lên mái tóc đen mềm.
“Nằm cùng tôi một chốc thôi”.
Trì Tuyết mở miệng muốn từ chối, trong đầu bỗng vụt qua vẻ mặt cô đơn khi anh nhắc về cha mẹ, gương mặt ngây ngô đầy hạnh phúc ngày bé, cuối cùng chỉ đẩy đối phương nằm xích qua, còn mình thì chui vào chăn nằm bên cạnh. Vẫn luôn nghĩ anh thích đàn ông, vậy nên Trì Tuyết chẳng chút cảnh giác nằm sát lấy anh, cô mới tắm xong nên mùi thơm vẫn lưu lại trên da thịt, dường như đọng lại cả trên người anh.
Anh xoay người, thuận tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng chừa đủ khoảng không cho cô hít thở nhưng nếu người muốn rời đi thì tuyệt đối là chuyện không thể.
Trì Tuyết bật cười vì cái sự trẻ con chỉ khi yếu đuối mới lộ ra của anh, choàng tay ôm lấy eo anh vỗ nhè nhẹ. Ánh mặt trời gắt gỏng ban trưa bị chặn lại, phía bên trong chỉ còn lưu lại màu vàng dịu dàng từ chiếc đèn ngủ nhỏ, cùng thân ảnh hai người say ngủ ôm lấy nhau.