– Hôm nay đã chọn được người, mời các vị trở về đi thôi!”
Lăng Phong nhìn nàng đầy ý cười, mỉm cười nói:
– Xem ra hôm nay tiểu sinh là có phúc ba đời rồi!”
– Đây là ý gì!?”
– Là ai chứ?”
– Có gì tốt, hình như không công bố, cũng chưa báo nha!”
– Sao có thể như vậy, ta không phải là lãng phí chờ cả ngày sao?”
Vừa nghe thấy có người được chọn, đám bên ngoài đã rối loạn hẳn lên, nam nhân trước mặt phụ nữ đều cả thấy mình là số một, hiện giờ có người đọat mất chỗ của mình, điều này làm sao họ chấo nhận được, vì thế muốn làm loạn để xông vào.
Kỷ Nhược Yên mỉm cười nói:
– Là phúc hay họa hiện giờ còn là sớm đó, tôi hiện giờ có chút lo lắng là đám lỗ mãng ngòai kia muốn lao vào cho công tử thiên đao vạn trảm đó?”
Lăng Phong mỉm cười nói:
– Cô cũng đừng hại ta, nếu như có người tiến vào mà thật chém ta trăm ngàn đao, ta thật sự ăn không tiêu đâu! Ta muốn né tránh một chút.”
– Tiểu quỷ không có can đảm, có thể lọt vào mắt xanh của mỹ nhân là ngươi tu phúc tám đời rồi, công tử xem đám người bên kia không phải muốn tranh nhau tiến vào sao, thế mà tiểu tử ngươi còn chế giễu, thật là!” Kỷ Nhược Yên tức giận nói với Lăng Phong.
Lăng Phong ra vẻ cười khổ nói:
– Có phúc ta cũng phải có mạng mà hưởng à, bên ngoài người nào cũng là võ lâm hào kiệt, nếu như một người thấy ta không vừa mắt, chém ta một nhát, cái mạng này sao còn đòi công đạo được.”
Lúc này lại truyền đến thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài:
– Nhược Yên tiểu thư, Hồ Điệp Môn Trang Thượng Khanh muốn cầu kiến, không biết có thể lọt vào tiên nhãn của tiểu thư không?”
Hồ Điệp Môn chính là một trong mười tám đồng minh của Ma môn, những năm gần đây đều khuyếch trược không chút kiêng rè tại trung nguyên, Trang Thượng Khanh này chính là thiếu chưởng môn của Hồ Điệp Môn, trong ma giáo cũng tính là đại nhân vật, phụ thân hắn là Trang Chi Điệp lại là một trong bốn đại cao thủ của ma giáo, trong võ lâm cũng là nhân vật số một số hai. Hơn nữa Trang Thượng Khanh còn là một trong thập đại thanh niên tài tuấn của Ma Môn, nghe nói còn đứng thứ ba.
Kỷ Nhược Yên quệt cái miệng nhỏ của mình, lạnh giọng quát:
– Ta không quản ngươi là ai, ta nói đã tuyển người rồi, người đâu, đưa kẻ phá hư quy củ này đuổi ra ngoài, Hương Tạ Cư không chào đón hắn.”
Trang Thượng Khanh cười nói:
– Đã sớm nghe qua Kỷ Nhược Yên là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm qua của ngũ tiên giá, người đẹp võ công lại cao cường, tính tình cao, lần này ta cố ý tới, cho dù ngươi có chỗ dựa là Ngũ tiên giáo thì sao, hôm nay ta nhất định phải gặp được, không thấy cũng phải thấy!”
– Ác tặc phương nào, dám giương oai ở Hương Tạ Cư, chúng tỷ muội, bắt hắn lại.”
Mấy nữa nhân mới vừa rồi trước mặt đám nam nhân còn ôn nhu như nước, lúc này đều trở nên giận dữ, mỗi ngừơi đều rút ra một thanh đoản kiếm từ chỗ bắp đùi, trông giống như là chủy thủ nhưng dài hơn một chút, vẻ ngoài bén nhọn, đâm trên người tuyệt đối sẽ có một cái lỗ.
Đầu lĩnh nữ tử quát lớn một tiếng:
– Chúng tỷ muội, bố trí Vạn Hoa Kiếm Trận!”
Mười tám nữ tử thiên kiều bá mị lao ra, những cánh tay trắng nõn, khuôn mặt mịn màng, cả đám như những cánh bước trắng xinh đẹp bay múa, dáng người mỹ diệu thướt tha, vô cùng ướt át, nếu như không phải trên tay các nàng còn cầm vũ khí sắc bén, vậy thì các nàng đúng là đối tượng mà mọi nam nhân đều hướng tới!
Những mị nữ ở trong Hương Tạ Cư đều là những đệ tử của Ngũ tiên giáo, trong lúc ngày thường thì bồi nam nhân, ở thời khác mấu chốt vẫn có thể giết nam nhân, thấy thế đám nam nhân tìm vui đều há hốc mồn ngạc nhiên!
Đối mặt với Bách Hoa Kiếm Trận ướt át như vậy, Trang Thượng Khanh chỉ khinh miệt cười, âm hiểm nói:
– Chỉ bằng cái kiếm trận vớ vẩn này mà muốn bắt ta, thật là muốn chết!”
– Ít nói nhảm đi, tiếp chiêu!”
Bóng người chớp lên, mười tám nữ tử đã nhanh chóng công kích về phía Trang Thượng Khanh , trận động nhưng không loạn, xem dáng vẻ thì ngày thường các nàng đều luyện tập trận này rất chăm chỉ.
Một tiếng hét dài vang lên, không đợi kiếm trận hoàn thành, Trang Thượng Khanh đã đọat trước tiên cơ, song chưởng đánh ra, không chút thương hương tiếc ngọc, đánh thằng vào hai nữ tử xinh đẹp trong kiếm trận.
Đỏan kiếm chia ra, muốn đâm vào chưởng của Trang Thượng Khanh, nhưng lực còn chưa tụ, chỉ thấy hai tiếng hét thảm vang lên, hai nữ tử miệng phun máu ngã trên mặt đất.
– Hóa Tâm Chưởng!” Thiếu bang chủ Đại Giang Bang Quách Suất nhìn thấy mà sắc mặt trắng bệch kinh hô.
Trong số thập đại võ công âm độc nhất võ lâm thì Hóa Tâm Chưởng bài danh thứ năm, nghe nói phải dùng chín chín tám mười mốt trái tim người sống để luyện chưởng lực, sau đó phí ba năm mới đại thành, ngoài chưởng lực ra còn có kình lực âm độc, trực tiếp đánh nát trái tim, vô cùng độc ác.
– A! Cùng lui lại cho ta, nơi này để ta đến ứng phó!”
Chủ sự đứng đầu Hương Tạ Cư, Mẫu Đơn Tiên Tử Bạch Lộ kịp thời chạy tới, nàng muốn báo thù cho chúng nữ, vì thế nhìn chằm chằm vào Trang Thượng Khanh.
Chỉ trong chốc lát công phu, hai nữ tử xinh đẹp bị trúng Hóa Tâm Chưởng đã hương tiêu ngọc vẫn, thấy vậy đám người xem đều kinh hô không thôi. Tình huống thế này, Lăng Phong cùng Kỷ Nhược Yên cũng phải lao ra, Bạch Lộ nhìn thoáng qua Lăng Phong cùng Kỷ Nhược Yên, sau khi hung hăng trừng mắt với Lăng Phong một cái.
Hiển nhiên là nàng vẫn canh cánh chuyện đệ tử của mình bị chết, thậm chí còn cho rằng phiền toái này do Lăng Phong mà ra. Chỉ là sau đó nàng lạnh lùng nói:
– Hồ Điệp Môn cùng Ngũ tiên giáo nước sông không phạm nước giếng, hôm nay Trang Thượng Khanh ngươi giết chết hai đệ tử của ta là có ý gì?”
Trang Thượng Khanh không thèm để ý, ngược lại khi nhìn đến Kỷ Nhược Yên thì hai mắt hắn sáng ngời, ánh mắt hoàn toàn tập trung lên người Kỷ Nhược Yên, hắn chỉ hận không thể lập tức “ăn” nàng, vì thế cười nói:
– Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân nha, đồn đại quả không sai, đúng thật là thiên hạ đệ nhất danh kỹ, ha ha! Hôm nay Trang Thượng Khanh ta muốn nàng!”
Thấy Trang Thượng Khanh không chút để mình trong mắt, Bạch Lộ nghiêm mặt lại, cắn răng nói:
– Ngũ tiên giáo ta luôn không tranh với đời, hôm nay Hồ Điệp Môn lại tìm tới cửa, quả thật là khinh người quá đáng, chư vị võ lâm nhân sĩ ở đây, chẳng lẽ mọi người để mặc cho Hồ Điệp Môn làm xằng làm bậy sao? Ta không tin chỉ mình Hồ Điệp Môn có thể đối kháng cả võ lâm!”
Bạch Lộ không hổ là lăn lộn giang hồ đã lâu, nàng nhìn ra được, nàng căn bản không thể để cho đệ tử của mình ra tay, mà muốn đẩy trách nhiệm diệt Trang Thượng Khanh lên những người võ lâm kia.
Có lẽ là do Trang Thượng Khanh biểu hiện quá càn rỡ, hoặc có lẽ do Trang Thượng Khanh khinh nhờn nữ thần trong lòng mình, mà cũng có thể là vì trong lòng có chung kẻ địch, vì thế “Quân Hầu Kiếm” Quản Thanh của Vũ Di Sơn, “Ngân Thương” Quách Suất của Đại Giang Bang, Tang Chân của Thất Tinh Lâu đều rút ra vũ khí, chậm rãi đi tới. Đương nhiên đứng mũi chịu sào vẫn là Bạch Lộ, không có người đi đầy, làm sao có người lên động thủ chứ?
Đối mặt với đám cao thủ nhất lưu trẻ tuổi của giang hồ, Trang Thượng Khanh lúc này mới chăm chú hơn, song chưởng nhẹ vỗ, thầm vận công lực, hung hăng nhìn bốn người.
Một hồi đại chiến sắp bắt đầu, hơn nữa còn là một tràng đẫm máu.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 177: Thiên hạ đệ nhất danh kỹ