– Thánh đỉnh! Ta cần càng nhiều nữa thánh đỉnh!
Trong lòng Huyền Thiên thì thầm:
– Dung hợp lực lượng thánh đỉnh càng nhiều thì lực lượng thần bí càng mạnh, nhất định có thể để ta lĩnh ngộ triệt để. Khi đó có lẽ bí mật lực lượng Cửu Đỉnh không còn xa nữa.
…
Kiếm Châu rộng lớn vô biên, vô cùng mênh mông, chiếm cứ hơn phân nửa toàn bộ Giới Vương Tinh, phạm vi ít nhất trên trăm trăm ức dặm, thân là chủ tinh của toàn bộ kiếm giới, tinh cầu lớn nhất lớn nhất. Giới Vương Tinh lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Phong Thần tháp cổ ở trung ương Kiếm Châu, là một tòa tháp cổ không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, từ văn minh tu luyện bắt đầu nó cũng đã tồn tại.
Vì thế vũ giả từ xưa đến nay đều cho rằng Phong Thần tháp cổ là ở cũng đã sơ khai Thiên Địa cũng đã tồn tại.
Chỉ có Nhất Tinh đế giả có thể tiến vào Phong Thần tháp cổ, số lần không hạn chế.
Nghe nói ở bên trong Phong Thần tháp cổ xông đến tầng thứ 9 sẽ có thu hoạch không nhỏ có thể rất nhanh lĩnh ngộ một loại Áo Nghĩa, mà xông đến tầng thứ mười thì càng có thu hoạch thiên đại có thể rất nhanh lĩnh ngộ ba loại Áo Nghĩa.
Đương nhiên thu hoạch của mỗi người ở bên trong Phong Thần tháp cổ chỉ có một lần, dù là có thực lực xâm nhập tầng thứ mười, thu hoạch chỉ có một lần. Nếu tiếp tục cũng chỉ có thể xông đến tầng thứ 8, vô luận là lần thứ mấy đều không có bất kỳ thu hoạch.
Tương đối mà nói, vũ giả xông Phong Thần tháp cổ có thể có thu hoạch tỉ lệ vô cùng ít, trong ngàn người không một.
Dù sao không phải từng đế giải đều có tu luyện tới Cửu Tinh đế giả, thậm chí là tiềm lực phi thăng thành thần.
Hơn vạn đế giả xông vào tháp, có thể có thu hoạch sẽ không vượt qua năm.
Nhưng mà mặc dù tuyệt đại đa số đế giả xông Phong Thần tháp cổ không có bất kỳ thu hoạch nhưng bọn hắn vẫn cười vui.
Hoàng giả Kiếm Châu số lượng nhiều không cách nào dùng con số cân nhắc, tuy rằng hơn vạn hoàng giả cũng khó có thể xuất hiện một đế giả, tỉ lệ phi thường nhỏ nhưng số lượng đế giả cũng không ít.
Mỗi ngày đều có đại lượng Nhất Tinh đế giả đến Phong Thần tháp cổ khảo thí tiềm chất của mình.
Có người là lần đầu tiên, có người mấy lần, còn có người cả mấy chục lần….
Dù sao tánh mạng của đế giả khá dài, tu vi Nhất Tinh đế giả tu luyện một lần hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, một năm xông mười lần, mấy chục năm chỉ có hơn mấy trăm ngàn lần.
Dù sao, đối với tại tương lai của mình, coi như là đế giả cũng đều có tưởng tượng, muốn tiếp theo sẽ xuất hiện kỳ tích.
Bởi vậy, mỗi một ngày, Phong Thần tháp cổ đều có không ít Nhất Tinh đế giả xông tháp.
Ngày 19 tháng 12, Huyền Thiên, Long Tử Nghiên, Tiểu Hổ hai người một hổ, đi tới tháp cổ thành của Phong Thần tháp cổ.
Tháp cổ thành không thuộc về bất luận Đế Quốc nào, vô số đế giả tam giáo cửu lưu các nơi Kiếm Châu tụ tập phi thường náo nhiệt.
Phong Thần tháp cổ ở trong tháp cổ trong thành, chỗ đó có một quảng trường cực lớn ngàn dặm, Phong Thần tháp cổ cao lớn ở trong quảng trường này.
Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên đang đứng phía trước quảng trường Phong Thần tháp cổ.
Tiểu Hổ biến thành con mèo to bằng lòng bàn tay ngồi trên vai Huyền Thiên.
Ánh mắt của Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên đều rơi vào phía trên Phong Thần tháp cổ tại phía trước, nếu không có Hiên Viên Sơ Tuyết nói đây là một tòa tháp cổ tồn tại vô số tuế nguyệt, Huyền Thiên căn bản không sẽ tưởng tượng nổi. Bởi vì bên trên tháp này căn bản không có khí tức cổ lão tang thương ngược lại cả tòa tháp tản ra hào quang làm cho người ta cảm giác mới mẻ giống như nó mới được kiến tạo không lâu.
Một tòa tháp cổ tồn tại vô số tuế nguyệt không ngờ lại có bộ dáng như vậy có chút vượt quá dự liệu của Huyền Thiên.
Trên quảng trường này có đại trận giam cầm hư không không cách nào thuấn di, mà tới gần Phong Thần tháp cổ trong vòng trăm dặm ngay cả phi hành cũng không thể, mọi đế giả chỉ có thể thành thành thật thật đi bộ trên mặt đất.