Ở đây cũng chỉ có ánh mắt của hai người dám nhìn Ngọc Hồ tiên tử, nhưng mà cũng là không dám nhìn nhiều.
…
Phạm vi của đảo Vân Khê hơn năm trăm vạn dặm, ở Vân Châu hẳn sẽ gọi là Vân Khê đại lục, nhưng ở Trung Châu đại địa thì trừ bỏ Trung Châu ra, còn lại tất cả các lục địa trên hải vực tứ phương đều gọi là đảo, dù sao thì Trung Châu cũng quá lớn, rộng hơn sáu ngàn chín trăm vạn dặm, dài hơn tám ngàn ba trăm vạn dặm.
Diện tích của đảo Vân Khê rất lớn cho nên rất ít khi gặp phải Yêu Hoàng.
Uy Hổ sơn chính là chỗ ở của Thanh Hổ đại nhân, là một Yêu Hoàng cấp ba, ở đảo Vân Khê hoàn toàn có thể coi là thế lực thứ hai, vẻn vẹn chỉ là kém hơn so với Ngọc Hồ sơn một chút ít.
Huyền Thiên cùng Cảnh Vũ Thanh đi tới trước Uy Hổ sơn, đây là một ngọn núi khổng lồ, giống như một đầu mãnh hổ nằm sấp, khí thế uy nghiêm, có xu thế địa bàn hiểm trở.
– Thanh Hổ Yêu Hoàng, có việc cầu kiến!
Huyền Thiên đứng ở trước Uy Hổ sơn, hô to một tiếng.
Âm thanh thong thả nhưng là vô cùng vang dội, truyền khắp phạm vi mấy trăm dặm.
– Người nào đó?
Trong giây lát có một hán tử trung niên cáo chừng hai thước bay ra từ Uy Hổ sơn, trên người hắn mặc áo khoác ngoài bằng da hổ, khuôn mặt Lạc Tai Hồ, giống như là kính thảo.
Thanh Hổ Yêu Hoàng nhìn về phía Huyền Thiên cùng Cảnh Vũ Thanh đứng ở phía trước mấy chục dặm, thần sắc biến đổi:
– Hai nhân tộc sao?
Huyền Thiên nói:
– Thanh Hổ Yêu Hoàng, chúng ta phải về Trung Châu nên muốn biết con đường đi, làm phiền ngài chỉ xong sẽ có hậu lễ đáp tạ.
– Hống –!
Thanh Hổ Yêu Hoàng rống to một tiếng quát:
– Nhân tộc các ngươi trắng trợn tàn sát yêu tộc ta mà còn dám đến trong Uy Hổ sơn của ta hỏi đường à.
Một rống này của Thanh Hổ Yêu Hoàng thì Huyền Thiên cùng Cảnh Vũ Thanh ngược lại cũng không có cảm thấy gì cả, phản ứng của Thanh Hổ Yêu Hoàng còn đang trong dự liệu của hai người.
Nhưng mà Tiểu Hổ vẫn luôn luôn gục vào đầu vai của Huyền Thiên cũng là mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nhìn sang hướng Thanh Hổ Yêu Hoàng, từ trên đầu vai Huyền Thiên nhảy xuống dưới.
Hống ——–
Thân hình của Tiểu Hổ trong nhát mắt biến thành lớn, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, âm thanh truyền khắp ngàn dặm, mặt đất phạm vi trăm dặm đều bị chấn động.
Lai lịch của Tiểu Hổ rất lớn, những yêu thú khác thích khiêu khích hắn thì cũng bỏ đi, nhưng ở bên trong hổ tộc thì hoàn toàn là tồn tại tối cao.
Một con Thanh hổ bình thường mà lại ở trước mặt nó hô to gọi nhỏ làm cho Tiểu Hổ vô cùng giận dữ.
Tiểu Hổ rống một tiếng liền làm thần sắc của Thanh Hổ Yêu Hoàng đại biến, một cổ áp lực huyết mạch đồng tộc lập tức điền cuồng đè ép tới hướng hắn.
Tâm linh của Thanh Hổ Yêu Hoàng đang run rẩy, thân thể của hắn theo bản năng liền biến hóa, biến thành một đầu Thanh Hổ cự đại.
Tuy rằng đầu Thanh Hồ này lớn hơn so với Tiểu Hổ nhưng ở trước mặt Tiểu Hổ cũng là cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.
Trên Uy Hổ sơn, một đoàn yêu vương hổ tộc hoặc là những thứ tiểu yêu khác, toàn bộ đều cùng kính đối với Tiểu Hổ.
– Hổ hổ hổ hổ hổ….!
Tiểu Hổ liên tục hướng về Thanh Hổ Yêu Hoàng thét lên, tựa hồ như là đang nói ngôn ngữ của hổ tộc.
Huyền Thiên cùng Cảnh Vũ Thanh nghe không hiểu nhưng Thanh Hổ Yêu Hoàng lại liên tục gật đầu.
Rất nhanh thì Tiểu Hổ liền nhỏ lại, hóa thành một con mèo nhỏ trở lại trên vai Huyền Thiên.
Áp lực đáng sợ trên người Thanh Hổ Yêu Hoàng biến mất, đứng lên hóa thành hình người, ánh mắt nhìn Tiểu Hổ tràn đầy kiêng kị cùng cung kính.
– Xin mời hai vị vào bên trong, Hổ Nham ta sẽ cho các ngài bản địa đổ để đến đến Trung Châu….!
Thanh Hổ Yêu Hoàng nói, không tiếp tục tức giận nữa.
– Hai vị, đây chính là địa đồ đường đến Trung Châu đại địa, phía trên tách ra chính là con đường nhỏ vô cùng an toàn cùng con đường nhanh chóng nhất.
Sau khi mời Huyền Thiên cùng Cảnh Vũ Thanh đến phía sau Uy Hổ sơn thì không lâu sau Thanh Hổ Yêu Hoàng liền vẽ ra một bộ địa đồ, đưa tới cho hai người.