Luận chiến lực, so đấu với Vương giả đỉnh tiêm thì có thể chống chọi được một hai đòn nhưng khó có thể là đối thủ.
Dù sao thì Linh Khu cấp hai sơ kỳ cách tam giai đỉnh phong quá xa. Có thể trở thành Vương Giả Đỉnh Tiêm thì ít nhất Linh Khu cũng là lục phẩm. Tuy Linh Khu của Huyền Thiên là Bát Phẩm nhưng cũng không cách nào lấp đầy sai lệch thực lực song phương.
Thực lực người đeo mặt nạ này đủ khiến cho Huyền Thiên coi trọng.
– Đợi ta làm gì?
Huyền Thiên hỏi.
Hắn vẫn một mực không nhớ về khoảng thời gian trước khi hôn mê. Hắn chỉ nhớ lại từ khi tỉnh lại là Lâm gia, sau đó là tổng bộ Liên Minh Chính Đạo, sau đó là đến Thiên Long Đài tham gia Luận võ Chính Tà. Huyền Thiên nhớ lại từ Lâm gia đến Tù Long Sơn, hồi tưởng lại tất cả một lần nhưng vẫn không nghĩ ra hắn từng gặp qua người đeo mặt nạ này.
Chỉ có một lần duy nhất nghe được tin tức về người mặt nạ này chính là từ miệng Tử Tuấn!
Cho nên khi nghe người đeo mặt nạ nói ở chỗ này chờ hắn đã lâu thì Huyền Thiên có chút kinh ngạc. Bởi vì không ai biết hành tung của hắn cả, càng không ai biết hắn muốn đến Tù Long Sơn!
Trừ phi đối phương có năng lực biết trước!
– Giết ngươi!
Người đeo mặt nạ trả lời, đơn giản mà dứt khoát!
Nhưng khí thế lại vô cùng bá đạo kịch liệt!
Hai chữ kia vừa thốt ra thì thân thể người đeo mặt nạ giống như một phát đạn pháo từ trên đỉnh núi bắn ra, cấp tốc vọt tới hướng Huyền Thiên.
– Oanh!
Người đeo mặt nạ đánh ra một quyền, đánh ra một tiếng nổ vang kinh thiên, một quyền cương kim sắc đánh ra khiến hư không bạo liệt thành từng tầng từng tầng, tạo lên vô số gợn sóng kích về phía Huyền Thiên.
Khoảng cách hai người cách xa nhau khoảng 4 ngàn mét. Bất quá, trong nháy mắt người đeo mặt nạ đã vượt qua khoảng cách hơn 2000m, quyền cương vừa ra đã trực tiếp đến trước măt Huyền Thiên!
Xuất thủ nhanh, lại vô cùng hung ác!
Lúc trước người đeo mặt nạ kia không để lộ một điểm sát ý nào nhưng lại đột ngột hạ đòn sát thủ, cái này khiến Huyền Thiên có chút kinh ngạc.
Bất quá, phản ứng Huyền Thiên cũng không chậm!
Bảo kiếm Hoàng cấp gần như trong suốt lập tức xuất hiện trong tay, đón đỡ quyền cương kia, một kiếm từ trên chém xuống.
– XÍU!
Một kiếm quang màu vàng mảnh như sợ tơ nổ bắn ra.
Đối mặt với cường địch như thế này, Huyền Thiên không dám lãnh đạm, vừa ra tay đã vận dụng Bảo kiếm Hoàng cấp, bổ ra Bất Diệt Kiếm Khí.
– Ba!
Quyền cương màu vàng kia lập tức bị chém hơn phân nửa!
Nhưng sau khi chém ra được 2/3 thì Huyền Thiên liền cảm giác được một cỗ bất lực, Bất Diệt Kiếm Khí vô kiên bất tồi kia lại không cách nào phá vỡ được quyền cương.
Ngược lại còn bị quyền cương màu vàng oanh kích ngược lại.
Tốc độ công kích của hai người đều nhanh đến cực tốc, chỉ sai lầm trong nháy mắt mà công kích của đối phương đã tiến đến trước mặt.
– Hảo Quyền Cương, vô cùng kiên cố!
Huyền Thiên chấn động trong nội tâm, Bảo kiếm Hoàng cấp trong tay phạt ngang một nhát.
– Phanh!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, thân thể Huyền Thiên lập tức bạo lui về sau hơn ngàn mét!
Huyền Thiên cảm giác được hai tay mình hơi chấn động, lực lượng một quyền này của người đeo mặt nạ kia quả thực không thể tưởng tượng nổi. Huyền Thiên gần đây tự nhận lực lượng thân thể cường đại nhưng lại không thể chiếm nửa chút tiện nghi nào.
Bất Diệt Kim Thân! Đại Kim Cương Thần Lực Công!
Hai tay hai chân Huyền Thiên lập tức hóa thành sắc vàng ròng, thân thể cũng nổi lên một vòng quang mang màu vàng, cương nguyên lập tức cường hóa, lực lượng bạo tăng.
– Ngươi là ai?
Huyền Thiên hét lên.
– Người giết ngươi!
Thanh âm người đeo mặt nạ vô cùng âm trầm.
– Vèo!
Đang lúc nói chuyện, thân ảnh người đeo mặt nạ kia như mũi tên cấp tốc vọt tới, một đạo quyền cương kim sắc lại oanh kích đến.
Hai chân Huyền Thiên lóe lên như điện, Lôi chi Áo Nghĩa vận dụng lên hai chân, tốc độ như điện, tránh qua một bên, né công kích quyền cương kia.