Có lẽ!
Đúng là bởi vì có cảm giác quen thuộc cho nên mèo đen tới gần Huyền Thiên nên Huyền Thiên trong giấc mộng mới không hề phát giác!
Con người có bản năng đối với chuyện và vật quen thuộc sẽ không hề bài xích!
Huyền Thiên sờ lên đầu mèo đen, mèo đen ôn thuần nhắm mắt lại, thần sắc vô cùng hưởng thụ!
– Ngươi có thể nói không?
Huyền Thiên hỏi.
– Hổ! Hổ!…
Mèo đen nhẹ gật đầu:
– Hổ hổ hổ! Hổ hổ hổ hổ hổ…!
– Ách…!
Huyền Thiên không nói gì, mèo đen đúng là biết nói thật, chỉ là hắn không hiểu gì mà thôi!
Huyền Thiên vuốt vuốt trán, thật vất vả mới gặp phải thứ nhận biết mình, nhưng mà lại là một con mèo, hoặc có thể nói là đầu hổ, căn bản không có cách nào nói về quá khứ của mình.
– Không biết ngươi là mèo hay hổ nhưng ngươi cũng có một chút ít khí phách của hổ nên không bằng ta gọi ngươi là Tiểu Hổ nha!
Huyền Thiên vuốt vuốt đầu mèo đen, cười ha ha nói.
Nói đến Tiểu Hổ thì trong lòng Huyền Thiên lại có một loại cảm giác đã từng quen biết.
Hai lần gọi cũng cùng một cái tên, không biết là trùng hợp hay là do trong tiềm thức nội tâm chỉ dẫn!
– Hổ hổ hổ hổ….!
Tiểu Hổ sung sướng từ trên đầu vai Huyền Thiên nhảy xuống, nhảy trên mặt đất năm sáu lần, duỗi ra móng vuốt chỉ chỉ về hướng Huyền Thiên, vừa chỉ chỉ về hướng mình, miệng toét ra, cười đên vô cùng sung sướng!
Rõ ràng tiểu hổ sung sướng là do Huyền Thiên nói đến tên của nó, ý là trước kia ngươi cũng nói ta như vậy.
Nhưng mà Huyền Thiên không hề hiểu Tiểu Hổ nói gì cả, nhưng hắn có thể cảm nhận được Tiểu Hổ rất là sung sướng, nói:
– Nhìn ngươi đáng yêu như vậy nên cứ kêu ngươi là Tiểu Hổ đi!
– Tiểu – – – – Hổ – – – -!
– Tiểu – – – – Hổ – – – -!
…. Lúc này có tiếng gào truyền đến từ xa xa, dần dần hướng tới gần bên này!
Huyền Thiên nhìn về phía Tiểu Hổ, chỉ thấy Tiểu Hổ nhảy lên trên mặt bàn, ánh mắt nhìn về phương hướng truyền đến âm thanh.
Huyền Thiên nói:
– Thì ra từ ban đầu ngươi đã được kêu là Tiểu Hổ, bọn họ là đang tìm ngươi sao?
Tiểu Hổ nhẹ gật đầu, giống như một cơn gió thiểm đến bên cạnh Huyền Thiên, nhảy lên trên đầu vai Huyền Thiên, tựa hồ không hề có ý tứ đi ra ngoài.
Huyền Thiên đứng lên đi ra bên ngoài phòng!
Hắn suy nghĩ Tiểu Hổ có thể là linh thú của người khác, hắn ở tại phân viện của Phiêu Tuyết các, chưa quen với cuộc sống nơi đây nên cũng không muốn bị người khác nói là ăn trộm linh thú.
Mở cửa phòng thù thật trung hợp là Lâm Lạc Phù cũng từ gian phòng đối diện đi ra, nhìn thấy Tiểu Hổ trên vai Huyền Thiên thì ánh mắt lập tức sáng ngời, nói:
– YAAAAAAAA- -! Thật là một con mèo nhỏ đáng yêu!
Lông trên người Tiểu Hổ mặc dù là sắc đen nhánh nhưng lại lóe sáng, hoàn toàn bất đồng với bộ lông của động vật bình thường, có vẻ vô cùng cao quý.
Vừa nói xong thì Lâm Lạc Phù đã đi tới, đưa tay muốn ôm Tiểu Hổ từ trên đầu vai Huyền Thiên xuống!
Nữ nhân tựa hồ như là đối với tiểu động vật đáng yêu trời sinh liền yêu mến, đại đa số là như thế!
Nhưng mà tay của Lâm Lạc Phù còn chưa đụng đến Tiểu Hổ thì Tiểu Hổ tựa như một ngọn gió, lóe cái đã đến đầu vai bên kia của Huyền Thiên, cao ngạo ngẩng đầu, không hề cảm kích đối với sự tán dương của Lâm Lạc Phù!
Lâm Lạc Phù cũng không hề tức giận với sự cao ngạo của Tiểu Hổ, ngược lại là vui vẻ nói:
– Thiên Thần! Con mèo nhỏ này huynh lấy được từ đâu vậy, huynh nhìn nó kìa, thật sự là rất giống huynh, ha ha…. Thật sự là rất giống nha!
Huyền Thiên sờ lên đầu Tiểu Hổ, Tiểu Hổ lập tức ôn thuần cúi đầu xuống, Huyền Thiên nói:
– Nó gọi là Tiểu Hổ! Tựa hồ như là vô cùng quen thuộc với ta, trước khi ta mất trí nhớ hẳn là có quan hệ với nó!
– Hổ! Hổ!
Tiểu Hổ lập tức nhẹ gật đầu.
– Tiểu Hổ – -! Thì ra là ngươi ở đây!
Lúc này, một thanh âm thanh thúy vang lên ở ngoài viện.
Huyền Thiên cùng Lâm Lạc Phù quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mỹ mạo chừng hai mươi đi đến, ánh mắt nhìn đến trên người Tiểu Hổ.