Mười ngày qua đi, Huyền Thiên mới trở lại mặt đất, hắn nhìn xung quanh một chút, hiện tại hắn đang ở bên trong một dãy núi, đã không còn ở tại sa mạc nữa rồi.
Lần trước đại địa long mạch ở trong lòng đất di chuyển không ngớt, trong hai ngày Huyền Thiên liền từ Đông Bắc Bộ Thần Châu đi tới Tây Nam Bộ, mà lần này, lại di chuyển ở dưới lòng đất mười ngày, trong lòng Huyền Thiên cả kinh, sẽ không phải là rời khỏi đại địa Thần Châu, chạy đến đại lục khác đấy chứ?
Huyền Thiên bay ra khỏi dãy núi, thì tìm được một thành trì, sau khi nghe ngóng mới biết được, nơi này vẫn là đại địa Thần Châu, hơn nữa, còn đang ở Tây Bộ khu vực phía Tây, vừa vặn đúng là ốc đảo của Vạn Xuân cốc, cách sa mạc ở bên trong Đại Thanh Sơn ở phía Tây cũng hơn hai mươi vạn dặm.
Xem ra trong mười ngày này, đại địa long mạch kia hình như lượn một vòng ở trong lòng đất.
Huyền Thiên đáp ứng Mộc Trường Xuân, nếu như đạt được, sẽ đưa có Vạn Xuân cốc một phần, hôm nay đã có ở trong tay, đương nhiên cũng muốn đi thực hiện lời hứa của mình.
Hắn mua một ít giấy bút, đem Vạn Kiếm Chân Kinh sao chép một lần, ngày kế, liền về tới Vạn Xuân cốc.
Huyền Thiên rời đi Vạn Xuân cốc, cũng đã sớm nói, nếu như không có được Vạn Kiếm Chân Kinh thì sẽ trực tiếp rời đi, nếu như lấy được Vạn Kiếm Chân Kinh thì sẽ quay trở về Vạn Xuân cốc hỗ trợ.
Hiện tại Huyền Thiên trở lại, hiển nhiên là thực hiện lời nói của mình.
Mộc Trường Xuân đang uống trà, vừa nghe người ta bẩm báo là Thiên Thiếu đến đây, thần sắc lập tức kích động, ngay cả nước trà cũng bị bắn ra ngoài.
Huyền Thiên được an bài tại Nhất Phẩm hiên, Phụ tử ba người Mộc Trường Xuân, Mộc Thanh thần, Mộc Thanh Kiệt nhanh tới phụng bồi, không tiếp đón người khác.
Huyền Thiên nguyên bản lấy ra, giao cho Mộc Trường Xuân nói:
– Mộc cốc chủ, tại hạ may mắn đoạt lại được, hiện tại vật quy nguyên chủ.
Mộc Trường Xuân tiếp nhận, hai tay đều run rẩy:
– Thiên Thiếu, ta chưa từng nghĩ tới, ngài đạt được Vạn Kiếm Chân Kinh còn có thể trả lại cho bổn cốc, cái này…chính là võ giả ở Thần Châu nằm mộng cũng muốn lấy được Vương cấp thần công, đủ để khiến huynh đệ phản bội, thân nhân thành thù, khiến cho thi thể chất đầy núi máu chảy thành sông, như vậy cũng không có gì là lạ, mà Thiên Thiếu nói đưa về, thì thật sự liền đưa về, có thể nói về chuyện giữ chữ tín, thì ta nhìn đám người ở trong thiên hạ này không ai có thể so sánh được với ngài, ân huệ lớn như vậy, Vạn Xuân cốc ta cũng không biết hồi báo lại như thế nào, tổ tiên nếu có biết, hy vọng trên trời có linh thiêng có thể phù hộ cho từng cái nguyện vọng của Thiên Thiếu thành sự thật…!
– Thiên Thiếu, từ nay về sau, chỉ cần một câu nói của ngài, Vạn Xuân cốc cho dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, thề sống chết tuân theo!
Hai huynh đệ Mộc Thanh Thần, Mộc Thanh Kiệt cũng kích động nói. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Huyền Thiên vỗ vai hai huynh đệ, để cho bọn họ khôi phục lại tâm tình, sau đó nhìn về phía Mộc Trường Xuân nói:
– Lần trước cũng không có nói cho các ngươi biết tên của ta, có lẽ, các ngươi cũng đã sớm nghe qua cái tên của ta rồi, tên ta là Huyền Thiên!
– Chính là Huyền Thiên người của Huyền gia ở Tây Vực lúc còn nhỏ bị trục xuất ra khỏi gia tộc?
– Chính là Huyền Thiên đệ tử chân truyền của Các chủ Bắc Thần La Khiếu Dã sao?
– Chính là Huyền Thiên khiêu chiến siêu cấp có thể so sánh với công tử cấp yêu nghiệt sao?
Phụ tử ba người Mộc Trường Xuân, Mộc Thanh thần, Mộc Thanh Kiệt cùng nhau kinh hô.
– Chính là ta!
Huyền Thiên khẽ gật đầu:
– Ta trở lại để đưa cho các ngươi Vạn Kiếm Chân Kinh, để cho các ngươi sớm ngày đột phá thiên giai cảnh, một ngày kia, thời điểm khi ta cần đến các ngươi, hy vọng các ngươi có thể đứng ở bên cạnh ta.
– Xin Thiên thiếu gia yên tâm, Vạn Xuân Cốc sẽ nghe theo điều khiển vào mọi lúc, cho dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng thì cũng nhất định sẽ không chối từ .
Mộc Trường Xuân nói như đinh đóng cột.