– Ta thân là hào kiệt, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là chuyện đương nhiên, huống hồ gì ta lại làm khách ở Vạn Xuân Cốc, chủ nhà có chuyện phiền toái, thân là khách nhân cũng nên giúp một tay mới phải.
– Nói thì như vậy nhưng có thể làm được như vậy thì thử hỏi thiên hạ này được mấy người cơ chứ, tiểu hữu lời nói và việc làm như một, mới là hào kiệt chân chính.
Mộc Trường Xuân đi tới cạnh ghế, nói:
– Tiểu hữu, mời ngồi.
Đợi Huyền Thiên ngồi xuống rồi, Mộc Trường Xuân mới lấy một cuộn vải bố được gấp làm bốn từ trong ngực áo ra.
Mộc Trường Xuân mở cuộn vải bố ra, ở bên trên là một bức họa, có núi, có sông, còn có cả lộ tuyến, là một bức địa đồ.
– Đây là bức bảo đồ đã truyền thừa bảy ngàn năm của bổn cốc!
Mộc Trường Xuân nói:
– Không dám giấu gì tiểu hữu, bổn cốc truyền thừa có từ xa xưa, tổ tiên đã từng là vương giả vô thượng, một lần quân lâm thần châu đại địa, thập phần cường đại, bất quá, thế lực dù có cường đại hơn nữa cũng không thể chống chọi được với thời gian, bổn cốc tuy rằng truyền thừa được tới ngày nay.
– Nhưng tuyệt học tổ tiên đã sớm thất truyền từ lâu, uy thế đã không còn rất lâu rồi, nhưng bổn cốc có thể truyền thừa tới bảy ngàn năm mà không bị diệt cũng đã là không tệ rồi, bảy ngàn năm, không chỉ có những tông môn thế gia cùng thời bị kết thúc, bổn cốc cũng đã chứng kiến vô số các tông môn thế gia đến thời huy hoàng rồi lại suy sụp, tiếp theo đó là diệt vong.
Chuyện Vạn Xuân Cốc là nơi mà hậu nhân của Mộc Kiếm Vương lưu trú, Huyền Thiên cũng chỉ là vô tình nghe được hai huynh đệ mộc thanh thần và Mộc Thanh Kiệt nói chuyện với nhau mà biết được thôi, trên thực tế, lúc hai huynh đệ bọn họ tới nói chuyện phiếm với Huyền Thiên chưa từng đề cấp tới Mộc Kiếm Vương bao giờ, cũng không có nói rõ tổ tiên của mình là vương giả vô thượng.
Hiện tại Mộc Trường Xuân cư nhiên nói rõ tổ tiên của mình là vương giả vô thượng, xem như đã hoàn toàn mở lòng với Huyền Thiên.
– Mộc Kiếm Vương sao? Chỉ dựa vào mấy chữ khắc ngoài cửa cốc cũng để lộ ra kiếm ý vô thượng, không khó để đoán ra, thành tựu đối với kiếm đạo của vị tiền bối đã khắc lại mấy chữ đó tuyệt đối vượt qua trình độ kiếm ý, nếu như không phải vương giả vô thượng thì tuyệt đối không thể làm được tới như vậy được.
Huyền Thiên nói vài câu theo lẽ thường cho có thôi chứ thực tế thì hắn cũng đã đoán ra được hết rồi, nguyên nhân phần lớn là vì đã sớm nghe được đoạn hội thoại của hai huynh đệ mộc thanh thần và Mộc Thanh Kiệt.
Mộc Trường Xuân gật gật đầu, nói:
– Ánh mắt của tiểu hữu đúng là tinh anh! Tổ tiên của bổn cốc chính là Mộc Kiếm Vương, thành tựu của ngài trên con đường kiếm đạo đúng thật là xuất thần nhập hóa, siêu phàm thoát tục, bổn cốc có thể truyền thừa bảy ngàn năm mà không bị diệt, nguyên nhân lớn nhất chính là nghe theo tổ huấn của tổ tiên, nếu không thì chỉ sợ cũng đã biến mất từ lâu rồi.
Huyền Thiên nói:
– Có liên quan gì tới bức địa đồ này sao?
Mộc Trường Xuân nói:
– Đúng vậy, tổ tiên có viết lại di huấn, từ sau khi trận đại chiến thượng cổ kết thúc, số mệnh của thiên địa đã thay đổi, không thích hợp để võ giả tu luyện, vương giả vô thượng rất khó xuất hiện, khí vận tích lũy cả ngàn năm mới có thể xuất hiện một vị, hắn có thể trở thành vương giả vô thượng, thay đổi số mệnh ngàn năm của thần châu đại địa.
– Đây là chuyện rất khó có được, kỳ ngộ như thế không có khả năng sẽ xuất hiện hai lần, cho nên, Vạn Xuân Cốc nhất mạch không có khả năng sẽ xuất hiện một vị vương giả vô thượng thứ hai được, chính là lúc vương giả vô thượng xuất thế thì thần châu nhất định sẽ loạn, vì để tránh cho bị diệt sạch trong lúc náo loạn, tuyệt đối không cho phép Vạn Xuân Cốc tham dự trận chiến tranh giành cường giả.